Ta cúi đầu nhìn Lý Vi Nguyệt mặt mày đờ đẫn, lại nhìn Chúc Khanh Bạch lo lắng.
Cơn giận trong lòng, bỗng chốc như quả bóng bị xì hơi.
Ta thậm chí mệt đến mức không bước nổi, chậm rãi ngồi xuống lan can hành lang, nhắm mắt lại: "Các ngươi đi đi."
Cảm giác như mình là một khúc gỗ mục đã cháy đen, vốn dĩ đã mất đi chút nhiệt độ cuối cùng, nhưng lại bị ép buộc, từ sâu trong linh hồn lại cố vắt ra chút ánh sáng.
Tiêu hao sự sống, đốt thành tro tàn, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.
Bay đi thì cứ bay đi.
Đây thực sự là một đêm tồi tệ.
Dựa vào cột sơn đỏ, trong cơn nửa tỉnh nửa mê ta mơ màng thấy một bóng hình.
Dường như là Tiêu Hoán đang nhìn ta, cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc ta trở nên tỉnh táo.
"Ngươi sinh ra đã không được người ta yêu thích, đến ch. ết cũng chọn thời điểm không ai ưa nổi."
Nếu sớm một chút, ta sẽ tự tử ngay sau khi tìm ra sự thật; nếu muộn một chút, ta có thể sẽ không trở về kinh thành để thăm viếng.
Nhưng hắn lại chọn đúng lúc ta đang lưỡng lự, khiến ta khó xử thế này.
Tiêu Hoán cúi đầu im lặng, như đang chịu phạt, cuối cùng rút ra vài cành lá xanh từ trong áo, ngồi xếp bằng, tay nhanh chóng gấp từng con vật nhỏ.
Một lúc sau, ngón tay hắn bị mài ra những vết máu, hắn cúi đầu, đưa đầu ngón tay vào miệng, nói nhỏ: "Vậy ngươi đi đi, ngươi mệt rồi."
"Là lỗi của ta, xin lỗi."
Nhìn hắn vẻ mặt già dặn, ta không nhịn được cười khẩy.
Ta cúi xuống, chọc vào má hắn: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi mà dám giáo huấn ta thế này?"
"Khoảng hơn trăm tuổi rồi."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Đừng lừa ta, ngươi trông chỉ khoảng mười tám tuổi thôi."
Tiêu Hoán im lặng: "Vậy cũng coi như là mười tám tuổi." Hắn lại hỏi: "Ngươi để tang cho ai?"
"Là ngươi." Ta kéo dài giọng.
Có lẽ vì biết rõ Tiêu Hoán trước mặt là ảo ảnh, ta đột nhiên cảm thấy một niềm vui mơ hồ, méo mó, ngẩng đầu chỉnh lại bông hoa trắng trước ngực: "Thê tử ngươi ta sẽ giúp ngươi chăm sóc, ta cũng sẽ giúp ngươi đội một chiếc mũ xanh."
"Ngươi thì sao?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Ta giận dữ, giơ chân định đá một cái, không hề kiêng nể,
Nhưng lại đá trúng thứ gì đó thật.
Ta kinh ngạc, trước mắt ảo ảnh tan biến.
Một tiếng "tặc" nhẹ nhàng vang lên.
Ta thấy Chúc Khanh Bạch đang nửa quỳ trước mặt ta, một tay nâng cánh tay ta, tay kia nắm lấy mắt cá chân ta, đầu ngón tay còn kẹp một lọ thuốc nhỏ.
Trên cánh tay trần của ta là một lớp thuốc mỡ mỏng, tỏa ra chút hơi lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!