Chương 7: (Vô Đề)

Chợt nhận ra cổ họng khô khốc đáng sợ, ta chọc chọc người cưỡi ngựa phía sau.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Một giọng nói hơi khàn vang lên ngay trên đầu ta: "Ba ngày rồi."

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chúc Khanh Bạch khoác một chiếc áo choàng màu nhạt, trên cằm lún phún râu xanh, dưới mắt mang vẻ mệt mỏi.

Ta nghi ngờ hỏi: "Hiện giờ triều đình hẳn là loạn lắm đúng không?"

Quan hệ giữa ta và Chúc Khanh Bạch chỉ có thể nói là bình thường, theo lý thì hắn nên ở trong cung an ủi Lý Vi Nguyệt.

Dù có người báo tin cho ta về kinh, cũng không cần thiết phải để Quận vương đích thân đến đón.

Hắn siết chặt dây cương, thấp giọng nói: "Mấy ngày trước, trong lễ hội Hoa Triều, bệ hạ bị ám sát ch. ết, tuổi còn trẻ, chưa có con nối dõi…"

"Chính vì vậy, ngươi càng nên ở lại kinh thành để ổn định tình hình."

Chúc Khanh Bạch cười khổ một tiếng: "Phiền lắm, ta không muốn dính vào."

Mang đầy nghi ngờ, bề ngoài ta đáp lời, nhưng lại khéo léo dò hỏi lý do thực sự hắn đến.

Có thể là vì gần đây gặp quá nhiều bất ngờ, cũng có thể là do sự tin tưởng tự nhiên vào nam phụ, ta không che giấu cảm xúc của mình kỹ lưỡng.

Cuối cùng, vào buổi tối, hắn không chịu nổi nữa.

Khi đổi ngựa tại trạm dừng chân, ta đang dắt ngựa.

Nhìn bầu trời tối tăm, Chúc Khanh Bạch quay lưng về phía ta, nắm một con bồ câu không biết định gửi thư cho ai.

Ta liền thuận miệng hỏi: "Nếu công việc bận rộn như vậy, tại sao ngươi lại phải vất vả chạy ngàn dặm đến đây?"

Chúc Khanh Bạch khựng lại, khi quay lại, hốc mắt đã đỏ bừng.

Nhìn rõ những tia m.á. u dày đặc trong mắt hắn, ta có chút hối hận, chưa kịp nói gì để cứu vãn.

Thì đã thấy hắn đột nhiên tiến vài bước, dựa vào người ta.

"Đó là vì…" tay Chúc Khanh Bạch khẽ chạm vào đỉnh đầu ta, giọng nói bỗng trầm xuống, "lo lắng cho ngươi."

"Biểu ca qua đời, ta lại mất thêm một người thân."

Ta định đẩy hắn ra, nhưng nhìn hắn cúi đầu, tay đặt trên vai ta, khẽ run.

Ta nén lại những nghi ngờ trong lòng, cảm thấy chút cảm thán về sự sinh ly tử biệt và sự vô thường của cuộc đời.

Cuối cùng, ta mềm lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn một chút.

Từ kinh thành đi Lạc Thành ta mất hơn nửa tháng, nhưng quay về chỉ mất ba ngày.

Để giữ ổn định tình hình, tin tức Tiêu Hoán bị ám sát được giữ kín rất tốt.

Khi ta và Chúc Khanh Bạch phi ngựa qua Hồng Tụ Chiêu, vẫn có các cô gái ném nhánh hoa trêu đùa hắn.

Ông trời thật không công bằng, cùng là chạy ngược chạy xuôi mười mấy ngày, không có thời gian chải chuốt.

Ta biến thành một kẻ tàn tạ lấm lem, còn Chúc Khanh Bạch từ một công tử thanh tao giữa đời thường trở thành một hiệp khách phong lưu, phóng khoáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!