Chương 6: (Vô Đề)

Để tránh bị lùng sục và truy sát, ta và Tiêu Hoán chạy ngàn dặm, đến tạm lánh ở Lạc Thành.

Bằng cách…

Bằng cách hát rong kiếm sống.

Ta cài một bông hoa trắng, kéo đàn nhị hồ, đóng vai một thiếu nữ lương thiện bán nghệ chôn đệ đệ.

Tiêu Hoán nằm dưới tấm vải trắng, giả làm xác ch. ết để dưỡng thương.

Các tỷ muội ở Hồng Tụ Chiêu đều xuống cổ vũ cho ta.

Quan binh qua lại trước mặt ta, lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhưng họ không thể ngờ rằng, một người là tiểu thư quý tộc ở kinh thành, một người là hoàng tử, họ vì sinh tồn lại sẵn lòng bất chấp làm mọi thứ để cắt đuôi bọn chúng.

Lão già leo lên đình, thở ra mùi rượu, ý thức có chút mơ hồ, chỉ nheo mắt nhìn ta: "Cô gái, ta thấy cô thanh nhã như hoa cúc, có phong thái của Lâm Thượng Thư."

Hắn không khách khí yêu cầu: "Hãy đàn cho ta một khúc."

Đây gần như là sự xúc phạm đối với một quan chức triều đình, thậm chí có người đã rút kiếm ra.

Lúc này, phía đông trời đã tối đen, mặt trời sắp lặn, phía tây rực rỡ ánh hoàng hôn, phía bắc nước dâng trào, sóng tuyết vỗ bờ.

Phía nam cỏ xanh rì chỉ có một con đường lát đá xanh, là đường ta đến.

Ta trầm ngâm một lúc, vịn vào đàn nhị hồ, từ từ ngồi xuống, đưa tay về phía lão: "Xin mời tiên sinh chỉ giáo."

Lão sờ cằm, trầm ngâm một lúc: "Vậy thì, khúc "Tiễn Hành" đi."

Ta thấy lão rất biết thời thế, vì ta chỉ biết kéo mỗi khúc nhạc đó.

Khúc nhạc này tất nhiên ta chép lại từ hiện đại, rồi đổi tên.

Kéo xong, lão già dường như nhận ra ta, liền cười: " Ta tưởng rằng những quan lại quý tộc sẽ luôn cố gắng che giấu những trải nghiệm như thế này."

Ta thản nhiên nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, câu chuyện đẹp hay xấu cũng chỉ là một ý niệm."

"Không thấy thấp hèn sao?"

"Vốn dĩ không thấp hèn thì sao phải cảm thấy thấp hèn?"

Câu nói này khiến ta nhớ lại mình từng là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, liền chạm vào mũi: "Không giấu gì ông, trong mắt ta, thiên hạ chẳng phân biệt sang hèn."

"Như ta, kẻ xuất thân nông nô?"

Ánh mắt ta hạ xuống, nhìn thấy những vết chai mỏng trên các khớp ngón tay của lão, rõ ràng đó là một đôi tay cầm bút.

Ta không nhịn được cười, chỉ coi đây là một văn nhân gần đó đến tìm hiểu, không vạch trần: "Đương nhiên."

Lão già trầm ngâm một lúc, đúng lúc ta nghĩ lão sẽ nói ra điều gì đó cao siêu.

Thì đột nhiên lão trợn mắt, người ngã xuống, ta nhanh tay đỡ lấy đầu lão, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Thấy lão đã say không còn biết gì, ta đứng dậy dặn dò mọi người, sắp xếp cho lão nghỉ ngơi.

Đứng trên đình ngước nhìn trời đất, bầu trời bị chia cắt thành hai nửa sáng tối, những đám mây đỏ tím rực rỡ kéo ngang qua, bên dưới là sóng nước mênh mông, xa xa là núi non trùng điệp.

Ta nghĩ, qua nơi này, có lẽ thực sự không còn tin tức gì từ bồ câu gửi đến nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!