Chương 5: (Vô Đề)

Mở mắt ra, ta thấy một màu đỏ rực, bên tai là tiếng trống chiêng ồn ào.

Ta đang ngồi trong một chiếc kiệu hoa.

Chỉ có điều, ẩn dưới lớp phượng quan và áo cưới đỏ rực kia, không phải là tình yêu dịu dàng, mà là một thanh kiếm mềm tẩm độc.

Nhấc nhẹ rèm kiệu lên, ta thấy Tiêu Hoán cải trang đi theo phía sau.

Hắn nắm chặt con dao, m.á. u từ băng vết thương thấm dần ra, ẩn mình trong cỏ xanh đất vàng.

Ta lén ném xuống một mẩu giấy: "Sau khi thành công, không cần chờ ta, nhanh chóng đi tìm Lý Thái úy, Lý Vi Nguyệt sẽ thuyết phục phụ thân nàng giúp ngươi."

Hắn nói: "Không."

Hắn quay lại, cứng đầu nhìn ta: "Ta sẽ không để ngươi một mình."

Đây là chu kỳ thứ tư của ta.

Một ranh giới.

Trước lần thứ tư, những lần đó ta đều nhanh chóng mất mạng.

Ta coi tất cả như một trò chơi có thể lặp lại.

Nhẹ nhàng, vui vẻ, không chút lo lắng.

Vì thế, cứ thử rồi lại ch. ết.

Nhưng chính vì ch. ết quá nhanh, nên ta chỉ thấy được sự chân thành và thề non hẹn biển của Tiêu Hoán dành cho ta.

Nghĩ lại, lúc ta bị Tiêu Hoán làm cảm động, chính là lúc ta bắt đầu có cảm giác thuộc về thế giới trong sách.

Cũng là lúc bắt đầu con đường chia lìa không hồi kết.

Lúc này, Tiêu Hoán đã âm thầm khuấy động triều đình, với sự giúp đỡ của ta, loại bỏ từng đối thủ cạnh tranh.

Cuối cùng, chỉ còn lại Nhị hoàng tử, kẻ nắm quyền lớn nhưng lại ham mê nữ sắc, muốn cưới ta làm th. iếp.

Ta và Tiêu Hoán bàn bạc, trong ngày này hắn sẽ mang binh lính trà trộn vào đội ngũ đón dâu, tìm chứng cứ về âm mưu phản loạn của Nhị hoàng tử. Còn ta sẽ tìm cơ hội đ.â. m ch. ết Nhị hoàng tử.

Kiệu hoa hạ xuống, ta ngắm nhìn móng tay được tẩm độc của mình, định nhân lúc Nhị hoàng tử đỡ ta xuống kiệu sẽ cào rách lòng bàn tay hắn.

Nhưng ta lại thấy một bàn tay thon dài thò qua rèm kiệu.

Không phải tay của Nhị hoàng tử.

Ta hơi ngạc nhiên, nhìn lên thì thấy cằm gầy và khóe môi đỏ của người đến.

Chúc Khanh Bạch mỉm cười chào: "Biểu ca hôm nay mệt mỏi, ta đến đón ngươi."

"Ngươi có vẻ không vui, phải chăng định bỏ trốn?"

Mọi người cười ồ lên.

Diễn biến này nằm ngoài tầm kiểm soát, đầu ta trở nên rối bời, cười gượng: "Không trốn! Không trốn!"

Ta đoán không sai, Nhị hoàng tử quả thực đã đề phòng ta từ trước. Trong lễ bái đường, ta chưa kịp rút kiếm mềm ra thì đã bị hắn bóp cổ.

Nhị hoàng tử, với khuôn mặt đỏ vì rượu, ghé sát vào ta: "Có người nói, Lâm Thiển sẽ làm bất cứ điều gì vì Tiêu Hoán — nếu không tận mắt chứng kiến, ta thực không tin."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!