Chương 4: (Vô Đề)

Đôi khi ta cũng tự hỏi, chấp niệm của ta đối với Tiêu Hoán rốt cuộc là vì điều gì?

Là tình yêu sao?

Hay chỉ là sự không cam lòng và oán hận.

Ta trở nên buồn bã: "Còn ngài thì sao?"

Tiêu Hoán quả thực không còn tỉnh táo, môi hắn run rẩy: "Ta cũng nên đối xử với Lâm Thiển tốt hơn, nhưng ta đã quên mất. Quên mất làm sao để đối xử tốt với ngươi."

Ta lại hỏi: "Vậy ngài còn nhớ lễ vật đính hôn không?"

"Hả?"

"Nếu không nhớ thì đừng nói như thể đã quay lại mười năm trước vậy."

Ta nằm trên long sàng, trầm giọng nói, đầu Tiêu Hoán dần gục xuống, hơi thở mang theo chút mùi rượu nhẹ.

Nhìn vào màn trướng tối om, ta bỗng dâng lên một cơn thèm khát báo thù kỳ lạ, gần như nghiến răng: "Nếu ngài thực sự quay lại mười năm trước, ta cũng không đến nỗi phải rời bỏ ngài."

Từ tay áo của Tiêu Hoán lăn ra một cuộn thánh chỉ vàng óng.

Ta nhặt lên xem, liền thấy nét chữ rồng bay phượng múa của hắn — là một bản điều lệnh chưa hoàn chỉnh, vị trí điều đến còn trống, chỉ có vài vết mực đen loang lổ, dường như thể hiện sự rối bời phức tạp của người viết.

Ta cầm bút, thêm vào phía sau một câu: "Không có lệnh không được quay về kinh thành."

Ta lục lọi khắp tẩm điện của Tiêu Hoán, cuối cùng tìm thấy ở một góc cái giỏ cỏ, giỏ phủ đầy bụi, bên trong những con vật nhỏ được đan bằng tre cúi đầu ủ rũ, thiếu tay cụt chân.

Ta gom chúng vào trong tay áo và mang ra ngoài.

Ngày hôm sau, trong buổi chầu sớm, Tiêu Hoán ban thánh chỉ, điều ta ra khỏi kinh đô, sắp xếp cho một chức vụ nhàn hạ.

Khi tổng quản thái giám đọc đến câu cuối cùng "Không có lệnh không được quay về kinh thành", cả Kim Loan Điện náo loạn.

Mọi người chỉ nghĩ rằng ta bị giáng chức dù không có lỗi, thậm chí có đại thần không rõ chân tướng đứng lên can ngăn.

Ta chỉ cúi đầu nhìn con dấu đỏ trên thánh chỉ, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoán.

Trời đã hửng sáng, giữa đôi mày anh tuấn của hắn hiện lên sự mệt mỏi và u ám sâu sắc, ẩn giấu sự bối rối và lạc lối không hiện ra trong nhiều năm.

Giống như, giống như một đứa trẻ vừa mất đi món đồ chơi yêu thích nhất.

Ta đưa tay vào trong tay áo, chậm rãi quỳ xuống: "Thần tiếp chỉ."

Kết thúc buổi chầu sớm, ta ngồi một mình trong xe ngựa rời khỏi kinh thành, từ trong tay áo rút ra cái giỏ cỏ. Những chiếc lá xanh tươi năm xưa đã trở nên khô héo.

Đôi mắt chân thành của thiếu niên dường như vẫn hiện ra trước mắt.

Ta thở dài, qua cửa sổ xe, ném cái giỏ ra ngoài.

Ném ra ngoài mà mãi không nghe thấy tiếng chạm đất, ta lo lắng liệu có đụng trúng ai không.

Bỗng rèm xe khẽ động, một bàn tay dài, trắng như ngọc thò vào, sau đó một giọng nói ấm áp vang lên.

"Lâm Thiển, ném bừa đồ là không được đâu."

Ta nhướng mày, nhìn vị công tử mặc áo gấm trắng như trăng, một tay nâng giỏ cỏ của ta, một tay vén rèm bước lên xe.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!