Theo lý, ta bây giờ nên tuyên bố rằng Chúc Khanh Bạch là người ta ủng hộ, ta muốn hắn giám quốc.
Nhưng ta lại giơ kiếm lên, mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào mặt Chúc Khanh Bạch.
Lẽ ra ta phải rất kích động.
Nhưng thật kỳ lạ, ta lại cảm nhận được một cảm giác khác, một cảm giác mơ hồ nhưng thấm vào xương tủy – là sự cô đơn.
Trống rỗng.
Và qua mũi kiếm, ta cũng cảm nhận được cảm giác tương tự từ vẻ mặt bình thản và hơi tổn thương của Chúc Khanh Bạch.
Ta nói: "Những gì ngươi làm trước đây… " ta biết, nhưng sẽ không truy cứu ngay bây giờ.
Vấn đề này ta đã suy nghĩ hàng giờ khi ta đứng trên tú lầu, cuối cùng đặt cung xuống mang theo một chút tư lợi, nhưng nhiều hơn là sự phán đoán lý trí.
Dù sao thì đấu tranh chính trị là không thể tránh khỏi.
Ta muốn trả thù kẻ đã hủy hoại tâm huyết của ta, nhưng không phải một kẻ điên, Chúc Khanh Bạch học rộng tài cao, có thể làm một hoàng đế tốt.
Ta đã ăn cơm ở đây, đi qua núi sông nơi đây, nhận ân huệ của người nơi đây, đã sớm trở thành người của nơi này.
Ta không biết nam phụ biến thành thế này là vì điều gì.
Mỗi khi nhìn hắn chăm sóc ta từng ly từng tí, ta thậm chí trong khoảnh khắc nào đó nghĩ, mãi như thế này cũng tốt, có phải hắn yêu ta đến mức như vậy không?
Đáng tiếc Lâm Thiển dựa vào lý trí chứ không phải cảm tính để đi đến ngày hôm nay.
"Cho ta một chức quan nhàn rỗi, mong ngươi từ nay…"
Một luồng khí lạnh không biết từ đâu đột ngột chiếm lấy tâm trí ta.
Chúc Khanh Bạch khẽ nâng tay lên, ta chưa kịp nhận ra ý đồ của hắn thì cảm thấy một bóng dáng mảnh khảnh lướt qua phía bên phải, theo sau là ánh sáng bạc loé lên.
Đột nhiên, một tiếng thét quen thuộc vang lên, bóng dáng đó lao vào lòng ta như cơn lốc, đè mạnh ta ngã xuống đất.
Ta bị ngã đau đến hoa mắt chóng mặt.
Tay sờ n.g.ự. c đau, lại sờ thấy m.á. u nóng đang chảy.
Bóng dáng mặc trang phục lính gác bình thường, nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, bàn tay trắng trẻo nắm lấy tay áo của ta, nhỏ giọng nói: "Lâm… Thiển…"
Ta ngẩng đầu, thấy "Khúc Hồng Ngọc đáng tin" mắt đỏ hoe, muốn đỡ người đã ngã xuống người ta.
Một mũi tên bạc xuyên qua lưng Lý Vi Nguyệt, đầu mũi tên nhô ra phía trước ngực.
Ta cau mày, lật Lý Vi Nguyệt lại ôm vào lòng.
Nàng dù đang run rẩy, nhưng trên mặt lại hiện nét cười mãn nguyện: "Có người nói với ta, tối nay ở đây có người muốn hại ngươi."
Nàng nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, lặp đi lặp lại một cách lộn xộn: "Ta đến kịp rồi, ta đến kịp rồi! May mà ta đến kịp! Ta có ích mà."
Thật ngu ngốc, tối nay không ai hại ta, chỉ có ta hại người khác.
Lý Vi Nguyệt kêu đau, hết đau lại sợ, hết sợ lại đau.
Khô khốc.
Nhưng cũng đúng thôi, đầu óc nàng vốn chẳng có thi từ ca phú, nói không ra được lời nào đẹp đẽ hoa mỹ khi sắp ch. ết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!