Chương 13: (Vô Đề)

Ta cầm cung, đầu mũi tên theo dõi từng động tác của Chúc Khanh Bạch.

Hắn tìm kiếm từ đầu phố đến cuối phố, ta cũng điều chỉnh góc độ liên tục, cho đến khi cánh tay tê liệt, lòng bàn tay run rẩy, không gian trở nên tĩnh lặng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta nhìn hắn từ đầu phố tìm đến cuối phố, bước chân từ chậm rãi, bình tĩnh chuyển sang nhanh chóng, hoảng loạn, rồi lại chậm dần, dường như đã hiểu ra điều gì.

Trong suốt quá trình đó, hắn thậm chí không ngẩng đầu lên lần nào.

"Khí chất thanh cao, như núi cao tuyết trắng," ta thì thầm.

Cuối cùng, nhìn hắn cao lớn đứng đó, ta không nỡ lòng, quay đầu đi chỗ khác, từ từ thả lỏng ngón tay.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên nghe thấy một tiếng "bùm" vang lên từ trên đầu, trước mắt ta xuất hiện vô số tia sáng rực rỡ, một bó hoa khổng lồ nổ tung trên bầu trời.

Tiếng hò reo từ dưới lầu vang lên vào tai ta, mùi thơm của các món ăn hỗn hợp ùa tới.

Ta mở to mắt, hình bóng Chúc Khanh Bạch trở nên mờ ảo.

Trong ánh sáng, trong bóng tối, trong pháo hoa.

Ta chợt nhớ đến một câu thơ: "Thử thượng cao phong khuy hạo nguyệt, ngẫu khai thiên nhãn thúy hồng trần, khả liên thân thị nhãn trung nhân."

Thôi thì, cuối cùng cũng thôi.

Bàn tay buông lỏng vô thức, ta đặt cây cung xuống, xoa bóp vai, ngượng ngùng nói: "Tê, tê rồi."

Quay đầu lại, ta thấy A Thịnh đang nhìn ta trân trối.

Ta hỏi hắn làm gì, hắn giơ hai ngón tay vẽ một vòng quanh miệng: "Ngài vừa mới cười."

Biểu cảm của hắn thoáng qua nét kỳ quái, tay chân khua khoắng, dường như không biết miêu tả nụ cười đó ra sao.

Chỉ nói được: "Ngài còn nói nữa."

"Nói gì?"

A Thịnh nhẹ nhàng đáp: "Ngài nói, đứa trẻ hư."

Thật là, đứa trẻ hư!

Xuống khỏi tú lầu thì đã khuya, cuối cùng ta vẫn lỡ hẹn với Chúc Khanh Bạch, cho người đưa tin nói rằng ta không thể tới.

Khi hắn trở về, ta đang đợi hắn trước cổng cung đang đóng kín.

Ta bóp vai hắn, phát hiện hắn không mặc áo giáp cứng.

Vậy mà hắn dám một mình lang thang trên phố, lỡ có kẻ xấu… Khụ khụ.

Ta ngượng ngùng sờ cằm: "Quận vương sau này phải chú ý an toàn."

Chúc Khanh Bạch không tỏ ra quá xúc động, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ch. ết.

Ta lướt qua hắn.

Ta biết hắn thông minh như vậy, chắc chắn đã cảm nhận được điều gì, chỉ là ta không nói, hắn cũng không nói.

Cứ giả vờ quên đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!