Edit: windy
Một chiếc xe màu xanh tiến về phía thành nam, dần dần, mọi người không thấy trên đường xe chen chúc nữa, càng về sau thậm chí không có một bóng người.
Trên xe, một đám người đều đã dùng ánh mắt tò mò nhìn Mặc Giác ngồi bình tĩnh bên cạnh Mặc Khuynh Thành.
Lê An An hơi chút nhỏ giọng để sát vào Mặc Khuynh Thành, nói:
"Mình nghĩ hiện tại bọn họ đều đang suy nghĩ mối quan hệ của cậu và huấn luyện viên."
Mặc Khuynh Thành trực tiếp liếc mắt nhìn cô một cái, là mọi người biết quan hệ của cô cùng với Mặc Giác, hoàn toàn không cần lãng phí tế bào não nghĩ trắng ra như vậy.
Lê An An nhún nhún vai, kì thật là cô thấy kì hơn là vì sao Mặc Khuynh Thành lại đột nhiên có một người anh hai tham gia quân ngũ, bộ dáng lại anh tuấn như vậy, được rồi, điểm ấy không cần phải nghĩ, nhìn gen Mặc gia ưu tú như vậy, liền biết lớn lên như thế cực kì bình thường.
Đến rồi.
Thân xe vừa mới dừng lại, Mặc Giác lên đường.
Mọi người xuống xe, xem đến hết thảy trước mắt, có chút kinh ngạc há to mồm.
"Giáo, huấn luyện viên, chúng ta quân huấn ở đây?" Có người không xác định hỏi.
Ngọn núi này chiếm diện tích rất lớn, đứng ở chân núi, nhìn thềm đá uốn lượn không thấy đầu xuất hiện ở trước mắt, bọn họ có chút không xác định, đây là bảo bọn họ đi bộ lên sao?
Mặc Giác nhàn nhạt nhìn về phía mọi người, nói:
"Mục tiêu của chúng ta, là giữa sườn núi, mọi người tự đeo hành lý của mình lên, hiện tại là 10 giờ 30 phút, trước 12 giờ phải tới nơi, rõ chưa?"
Xì xào.
"12 giờ? Huấn luyện viên thầy có nói đùa không, tiếng rưỡi làm sao có thể kịp!"
"Huấn luyện viên, thời gian có thể tăng thêm một chút không, núi cao như vậy, cho dù là chỉ là giữa sườn núi, huống hồ chúng em còn chưa có tới đây, đến lúc đó không tìm đúng chỗ thì phải làm sao bây giờ?"
Mặc Giác:
"Mọi người yên tâm, ven đường có chỉ đường, sẽ không đi nhầm, điều mọi người phải làm, chính là tuân theo."
Tiếng kêu rên một tiếng lại một tiếng, anh lại bất vi sở động.
"Nếu như không có ý kiến gì nữa liền khẩn trương leo núi, hiện tại mọi người lãng phí, đều chính là thời gian của mọi người."
Mặc Khuynh Thành lưng đeo ba lô, sau đó nói với đám người Lê An An: Chúng ta đi thôi.
Được.
Tân sinh vốn dĩ còn đang oán giận huấn luyện viên quá mức tàn khốc, nhìn thấy đám người Mặc Khuynh Thành đã yên lặng nhấc chân leo lên núi, chỉ có thể đem lời nói nuốt vào trong bụng, nhận mệnh đi theo sau.
Dưới chân núi chỉ còn lại Mặc Giác và đồng đội của anh, lúc này mới có người mở miệng.
"A Giác, có phải cậu quá nghiêm khắc với bọn họ rồi không, chỉ sợ đoàn này có sinh viên năm nhất chưa trải qua bất cứ khổ nào chịu không nổi đâu."
"Cường Tử, cậu vẫn nên nhanh ngậm miệng lại đi, không thấy được em gái của cậu ấy ở bên trong đó sao, ai, nhưng mà đáng tiếc, tôi thấy em ấy da thịt mịn mềm, cũng không biết có chống đỡ nổi đến điểm cuối không."
Mặc Giác mí mắt cũng không nâng kiên định nói:
"Em gái tuyệt đối không có vấn đề."
Trên núi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!