Chương 8: (Vô Đề)

Dung Hoan vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại lại lần nữa rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Cô cắn môi nhỏ, giữa lúc lo sợ bất an, đầu kia rốt cuộc truyền đến tiếng vang.

Giọng nói rất thấp, như đang đè nén cảm xúc nào đó: "Chỉ có hai người?"

"Dạ... Cháu với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường. Chơi xong cháu về nhà ngay."

Cuối cùng anh nói:

"Trước 10 giờ."

Nghe vậy, cô không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ở nơi anh không nhìn thấy khóe môi khẽ cong lên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú Phó."

Cúp điện thoại, Dung Hoan cầm di động, dựa vào ven tường. Không biết vì sao cô vốn nên vui vẻ, trong lòng lại nổi lên mùi vị khác lạ.

Trong đầu cô nhảy ra một suy nghĩ khó hiểu: Vừa rồi tuy rằng chú ý đồng ý, nhưng cô đu ra ngoài cũng không báo với chú ấy một tiếng. Có phải… chú ấy đã giận rồi không?

-

Ở đầu kia điện thoại, Vũ Lương nhìn Phó Tư Diễn nói xong một câu cuối cùng rồi vứt điện thoại xuống bàn, sắc mặt từ nắng chuyển sang mây mù, trong con ngươi vầng lên ánh đen nặng nề.

Trong không khí tràn ngập hương trà, bên bình phong che lại chậm rãi tản ra tiếng đàn cổ du dương, như đang ở giữa núi rừng.

Âm thanh tuyệt diệu giờ phút này cũng khó có thể làm người đối diện thả lỏng đôi mày đang nhíu lại. Vũ Lương thấy vậy đặt chén trà lên bàn trà cổ kính, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia bình phong: "Đàn đến đây trước đã."

Đầu kia sột soạt vài tiếng, là đứng dậy rời đi.

Vũ Lương đặt trà ngon ở trước mặt Phó Tư Diễn, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Cháu gái nhỏ nhà cậu làm sao vậy?"

Xem xem gọi một cú điện thoại, lại có thể làm hứng thú thưởng thức trà nghe nhạc của cậu cả Phó mất sạch.

Phó Tư Diễn không trả lại, lại lần nữa cầm lấy di động, gọi cho một số khác: "Kế Sâm, Dung Hoan ở DC, anh bảo người đi xem tình hình thế nào."

Vũ Lương nghe, cười: "Cô nhóc đi DC à? Đấy không phải chỗ của cậu à, lo lắng gì?"

Phó Tư Diễn ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh một cái. Vũ Lương thức thời ngậm miệng lại, trong lòng lại thấy lạ vậy mà Phó Tư Diễn để bụng cô nhóc này như vậy.

Không quá ba phút, Kế Sâm điện thoại đến, báo cáo từ việc lớn đến việc nhỏ: "Cô Dung đang ở tầng một với cậu nhóc kia. Cậu ta chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Tất. Hai người thoạt nhìn chỉ đơn thuần uống rượu nói chuyện phiếm, không hành động thân mật gì. Ngài Phó, có cần mở phòng riêng ở tầng hai để mời cô chủ lên không?"

Mày Phó Tư Diễn giãn ra: "Đừng quấy rầy cô ấy. Anh tự mình qua đó, ở đó trông chừng. Có chuyện gì thì báo tôi."

"Vâng."

Ngắt điện thoại, một tay anh dựa vào sườn ghế chống đầu, đôi mắt khép hờ. Vũ Lương thấy vậy trêu chọc: "Xem ra hình như cháu gái nhỏ không làm người ta không bớt lo. Cậu Phó, nếu thấy khó giải quyết thì giao cho tôi, tôi dạy hộ cậu cho."

Phó Tư Diễn đưa mặt nhìn Vũ Lương cười đến thô bỉ, ánh mắt lạnh băng hung hăng đưa sang:

"Cút."

Đầu lưỡi Vũ Lương đứng vững ở hàm trên, ý cười không thu nổi: "Sao? Còn không nỡ à?"

Phó Tư Diễn im lặng hai giây rồi chợt cười thản nhiên, con ngươi đen nhánh ánh lên sự lạnh lẽo.

Vũ Lương bị nụ cười này làm cho sững ra rồi sau đó bên tai truyền đến giọng trầm thấp hơi khàn của Phó Tư Diễn…

Vũ Lương: "...???"

-

Dung Hoan trở về tiếp tục uống rượu với Tất Hào. Hai người đang trò chuyện, từ cửa có mấy trai xinh gái đẹp đi vào, nhìn thấy bàn bọn họ thì đi thẳng đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!