Trong phút chốc, cô không nói nên lời, giọng nói trầm thấp của anh tiếp tục truyền đến tai: "Em không sợ cảm sốt à?"
"... " Cô không dám nhúc nhích.
Sau đó anh cầm khăn tắm giúp cô lau mái tóc ướt, mặt, cổ, cánh tay, động tác rất nhẹ nhàng, Dung Hoan ngửi thấy mùi hương trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, trong lòng bỗng thấy nóng ran.
Bản thân anh còn bị ướt nhiều hơn cô, nhưng lại lau cho cô trước.
Hai gò má ửng hồng, cô hơi cúi đầu xuống không dám nhìn anh, một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phó Tư Diễn: "Dung Hoan—"
Hơi nóng từ miệng anh phả vào vành tai lạnh băng khiến tai cô đỏ bừng.
"Số của tôi nằm trong danh sách đen của em bao lâu rồi?"
Dung Hoan ngẩn ra.
Chuyện này... Nếu anh không nhắc tới thì cô cũng quên mất!
Ba năm trước ở Mỹ, sau cuộc điện thoại cuối cùng với anh, cô đã kép số của anh vào danh sách đen, sợ mình nhớ nhung anh, cô dứt khoát tách hẳn anh ra khỏi cuộc đời mình.
Sau đó, cô không kéo số anh ra một lần nào... Thảo nào đêm nay Phó Tư Diễn gọi đến lại là một số lạ.
Dung Hoan chột dạ nhìn đi chỗ khác: "Có à... Cháu quên mất rồi."
Anh cười cười: "Vậy khi nào em mới cân nhắc kéo tôi ra khỏi danh sách đen, hửm?"
"Chúng ta... chúng ta cũng không có gì cần liên lạc mà."
Cô cố ý nói lời đoạn tuyệt.
Ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó hiểu ý gật đầu: "Vậy sau này cần tìm em, tôi sẽ liên hệ với trợ lý của em. Hình như tên là Hồ Hinh đúng không?"
Dung Hoan: "...?!" Cái người này sao mà cái gì cũng biết hết vậy!
Hơn nữa, trừ khi cô đổi số điện thoại, bằng không với năng lực của anh thì sao có thể không liên lạc được với cô.
Cô mở miệng: "Thời đại này... ai còn gọi di động chứ?"
"Em xóa cả Wechat của tôi rồi."
"...???"
Anh nguýt cô một cái.
Dung Hoan quay mặt đi, không nói nữa.
-
Xe dừng trước biệt thự, Phó Tư Diễn nói: "Về tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."
Dung Hoan nhìn trời mưa xối xả bên ngoài, phát hiện áo sơ mi của anh đã ướt hơn nửa, không khỏi ấp úng nói: "Chú không về nhà sao?"
Phó Tư Diễn cười cười, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: "Tôi sợ em sẽ không được tự nhiên."
Cô nhìn xuống đất, lắc đầu: "Không có gì. Cháu đã... buông tay rồi. Vả lại mấy ngày nữa, cháu sẽ dọn ra ngoài"
"Dọn ra ngoài?" Người đàn ông thay đổi sắc mặt.
"Cháu tìm được một căn hộ nhỏ ở bên ngoài, không cần làm phiền dì Tịnh nữa, mà chú cũng có thể về nhà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!