Hiện giờ đang đầu xuân, thành phố X nằm ở miền Trung Trung Quốc, khí hậu mùa xuân điển hình là mưa phùn dai dẳng – nếu ông trời vui thì còn cho nắng một hai ngày, còn không thì bảo đảm cả tuần không thấy ánh mặt trời đâu.
Sáng nay lúc Kỳ Tiếu Tiếu ra cửa, trời đã bắt đầu lất phất mưa, hạt mưa nhỏ li ti, không to nhưng rất phiền. Mà Kỳ Tiếu Tiếu lại không thích che ô. Sau khi xuống xe, bị Kỳ Quảng Phong ép cầm theo cái ô nhỏ màu đỏ chót có hình bông hoa, khiến mặt cô sa sầm như đưa đám.
Hiện tại Kỳ Tiếu Tiếu vẫn học ở trường Glen, chỉ là đã lên bậc trung học cơ sở, bạn học thì vẫn là nhóm cũ, ai cũng quen thuộc. Vừa bước qua cổng trường đã đụng ngay một người quen.
"Tiếu Tiếu!"
Lúc này Thư Vũ Phi đã cao lên không ít, giờ đây đã thành một thiếu nữ yểu điệu duyên dáng. Nhưng giống như sáu năm trước, cô vẫn đặc biệt dính lấy Kỳ Tiếu Tiếu. Mà mấy năm nay Kỳ Tiếu Tiếu càng lớn càng mang khí chất lạnh nhạt như sương, điều đó lại càng khiến Thư Vũ Phi say như điếu đổ, hoàn toàn trở thành fan não tàn.
Thấy Thư Vũ Phi bày ra vẻ mặt "ôm tim thổn thức", trong lòng Kỳ Tiếu Tiếu chỉ còn lại… bó tay chấm com.
Cô từng nghĩ con bé này lớn lên rồi chắc sẽ hiểu chuyện, sẽ không còn gọi mình là "nam thần" như hồi bé nữa. Quả thực mấy năm nay nó không gọi như vậy nữa… nhưng nó lại bắt đầu lôi cái trò đòi cưới cô.
Đôi lúc Kỳ Tiếu Tiếu còn hoài nghi kiếp này mình xuyên nhầm giới tính, chẳng có nam sinh nào thích cô, ngược lại mấy cô gái lại dính như keo.
Chẳng lẽ nội tiết cô có vấn đề?
"Vũ Phi."
Dù sao đi nữa, mấy năm qua, cô thật lòng có cảm tình với cô bé này. Tuy có chút bướng bỉnh, nhưng tâm tính không xấu, làm việc thì hơi thô lỗ tùy tiện, nhưng đối xử với người khác lại rất tốt.
"Cuối tuần cậu lại đi với thằng nhóc Kỳ Trạch, không thèm đi shopping với mình! Khai mau, lần này lại lý do gì hả?"
Thư Vũ Phi đi tới, quấn lấy cánh tay của Kỳ Tiếu Tiếu rất tự nhiên. Dù có mang ô riêng, vẫn nhất quyết chen vào che chung cái ô đỏ chót hình hoa với cô.
Kỳ Tiếu Tiếu đành bất lực nhích ô về phía cô bé một chút, khẽ nhún vai:
"Lần này thật sự không cố ý đâu, là Kỳ Trạch xảy ra chút chuyện nên mình mới tới giúp, tuyệt đối không phải cố tình bỏ rơi cậu."
Hồi đó, tuổi trẻ nông nổi, cô từng đồng ý đi shopping với Thư Vũ Phi một lần, sau lần đó thề cả đời không nhận việc đó nữa.
Không phải Vũ Phi kiểu thấy gì cũng đòi mua, mà là kiểu cực đoan – cái gì cũng phải đủ đôi. Nếu thành phố này không có, cô ấy sẽ nhất quyết lôi tài xế chạy qua thành phố khác mua cho bằng được. Lần đó, Kỳ Tiếu Tiếu phải chạy qua ba thành phố, ngồi xe đến mức rã rời, sau đó trốn Vũ Phi cả tuần liền.
"Hừ! Không tin! Cuối tuần có tới hai ngày, thế ngày thứ hai cậu đi đâu?"
Giọng tra hỏi, y như vợ chờ chồng đi công tác về.
Kỳ Tiếu Tiếu còn chưa kịp giải thích, thì bên tay còn lại bỗng bị ai đó kéo lấy – không cần quay đầu cũng biết là ai.
"Tiếu Tiếu, trùng hợp ghê ha, hôm nay mình với cậu tới trường gần như cùng lúc đó~"
Triệu Viên níu lấy tay còn lại của cô, cái ô lúc nãy đã đưa cho người bên cạnh – Tô Thần Minh, người đang sa sầm mặt như mây đen kéo tới.
Kỳ Tiếu Tiếu: chảy mồ hôi lạnh.
Cậu lười, tôi cũng lười, cùng tranh thủ vào cổng trường sát giờ thì trùng hợp gì nữa trời?
"Ừm ừm, đúng là trùng hợp ghê~"
Để tránh bị nói là trả lời qua loa, Kỳ Tiếu Tiếu vẫn nghiêm túc tiếp chuyện cái câu hỏi ngớ ngẩn này.
Kết quả là, Thư Vũ Phi bên kia nổi đóa.
Dù gì thì cô cũng tới trước, sao có thể để con nhóc này ra sức khoe mẽ trước mặt "nam thần" chứ?
Thế là Kỳ Tiếu Tiếu thảm rồi.
Một người kéo bên trái, một người níu bên phải. Hai "em gái" này chẳng ai dễ dỗ, mà cô còn phải che ô nữa chứ. Hai bên cứ người một câu, ép cô phải trả lời liên tục, khiến tai cô ù hết cả lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!