Chương 47: Đập! Một chiếc chưa đã, thì thêm chiếc nữa!

"Ồ? Rẻ thế à, tiếc là ít tiền như vậy tôi lại chướng mắt, phải làm sao đây?"

Kỳ Tiếu Tiếu chống cằm, vẻ mặt khổ não suy tư. Bỗng như nhớ ra gì đó, cô bừng tỉnh:

"Tôi biết rồi! Có lẽ là vì giá này… quá thấp. Hay là thế này đi, tôi cào thêm vài vết lên xe chú, như vậy tôi có thể bồi thường thêm cho chú nhé?"

Nói là làm, hứng khởi móc từ túi quần ra một con dao gấp, không thèm nói một lời, Kỳ Tiếu Tiếu liền lướt con dao trên chiếc xe Mercedes đen bóng, vạch một đường rồi lại một đường.

Trần Hải sững người trước hành động bất ngờ này. Kỳ Tiếu Tiếu ra tay cực nhanh, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì chiếc xe đã bị rạch đến mấy vết, hằn rõ rệt trên nền sơn đen – cực kỳ chói mắt.

"Con oắt con, mau bỏ con dao đó xuống!"

Trần Hải trợn tròn mắt, gần như gào lên.

"Ồ."

Kỳ Tiếu Tiếu không làm khó, ngoan ngoãn cất dao. Nhưng khi Trần Hải vừa thở phào thì chỉ thấy tay cô đưa lên chạm vào cái logo nổi dựng đứng của chiếc xe, mặt hồn nhiên nói:

"Cái này nhìn xấu ghê. Chú ơi, hay là để cháu bẻ nó giúp chú nha?"

Câu này vừa dứt, Trần Hải suýt quỵ xuống.

Hắn nào dám động đậy nữa, chân vừa nhấc đã phải đứng im, đầu gối khẽ run run, miệng nặn ra giọng dỗ dành:

"Em gái nhỏ, có gì mình từ từ thương lượng, ngoan, mau bỏ tay xuống nhé, chú rất thích cái logo này đấy."

Chiếc xe này là xe của sếp hắn. Nếu bị hỏng nặng là hắn chết chắc. Sơn thì cùng lắm chỉ cần bỏ tiền ra sơn lại, nhưng cái logo nếu bị bẻ gãy thì khó mà thay được giống y như cũ. Hơn nữa lát nữa hắn còn phải lái xe đi đón sếp.

"Chẳng phải chú bảo cháu phải bồi thường sao? Cháu rạch thêm để đền nhiều hơn, chẳng phải tốt hơn à?"

Kỳ Tiếu Tiếu cười tươi, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm – nhìn đáng yêu vô cùng, nếu bỏ qua hành động hiện tại của cô.

Trần Hải suýt phun máu tại chỗ.

Đứa con gái nào được nuôi kiểu này thế! Coi vài chục ngàn là tiền lẻ, rốt cuộc là đang chơi hắn đúng không?

Hắn xắn tay áo, gương mặt dữ tợn, mỡ trên mặt như dồn cả vào một cục:

"Con khốn, ông nói cho mày biết, tao không dễ chọc đâu. Biết điều thì mau bỏ tay xuống, không thì đừng trách tao không khách sáo!"

"Không khách sáo với ai cơ?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh Trần Hải.

Kỳ Quảng Phong xuất hiện, khoác áo khoác sáng màu, tay đút túi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng.

"Phong Phong, sao ba chậm thế, con đợi muốn héo cả người rồi đây này!"

Vừa thấy anh, Kỳ Tiếu Tiếu lập tức thả ngay món đồ trong tay, nhảy cẫng vào lòng anh, dụi dụi thỏa mãn.

Kỳ Quảng Phong mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô. Nhưng khi ngước lên nhìn Trần Hải, ánh mắt anh lại lạnh như băng.

Vừa thấy Kỳ Quảng Phong, Trần Hải lập tức chân mềm như bún, toàn thân run lẩy bẩy, lắp bắp hồi lâu mới thốt ra được:

"Q… Q thiếu…"

"Vừa nãy là anh nói sẽ "không khách sáo" với bảo bối của tôi đấy à?"

Kỳ Quảng Phong nheo mắt, giọng nói bình thản nhưng sát khí lộ rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!