Chương 35: Màn kịch hay bắt đầu

"Tao…" – Thẩm Tử Minh vừa quan sát bước chân của Kỳ Tiếu Tiếu vừa lặng lẽ di chuyển về phía cửa.

Chỉ cần ra khỏi căn phòng này, thì hắn sẽ không sợ không xử lý được con nhóc này. Đúng là xem thường cô ta rồi – tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã độc ác, thủ đoạn lại tàn nhẫn.

"Đoàng—"

Viên đạn sượt qua tai Thẩm Tử Minh, cắm thẳng vào tường.

"Muốn chạy nhanh thế, xem ra chú đã quyết định để lại cánh tay rồi nhỉ?"

Cô bé cười khẽ, họng súng từ từ hạ xuống, nhắm thẳng vào tay phải của hắn.

Thẩm Tử Minh vội rụt tay lại ôm trước ngực: "Không, tuyệt đối không!" – Giọng run rẩy, rõ ràng là hoảng sợ.

Dễ dàng dọa được hắn như thế, Kỳ Tiếu Tiếu lập tức mất hứng, giơ khẩu súng lên bắn liền hai phát vào trần, xoay xoay ổ đạn, bình thản nói:

"Còn một viên đạn trong đây, hai người các người đổi phiên nhau đi, xem ai là người may mắn."

"Mày… chẳng phải mày nói sẽ không giết tao sao?" – Thẩm Tử Minh hoảng hốt, mồ hôi túa ra trên trán.

Thái độ đó khiến Kỳ Tiếu Tiếu càng thêm khinh bỉ.

Còn lâu mới bằng người đàn ông như ngọn núi hôm trước – ít ra gã kia còn coi trọng huynh đệ, còn tên này… hừ, thứ hắn đặt lên hàng đầu chính là mạng mình. Thật ghê tởm.

"Tôi nói không giết chú chứ có nói chĩa súng vào đầu đâu."

Cô nhìn hắn, mặt đầy vô tội.

"Mày…"

Thẩm Tử Minh vừa định nổi điên, thì vòng xoay của súng đã được bật lên, họng súng lại quay thẳng về phía hắn.

"Tôi còn nhỏ, tính tình không tốt lắm, đừng để tôi đợi lâu, nếu không bàn tay tôi lỡ trượt thì không vui đâu nha."

Dừng lại một chút, cô nói tiếp:

"Quyết định đi, hai người ai chơi trước? Tôi còn phải về ăn cơm đấy."

Chuyện sinh tử mà cô nói cứ như trò chơi trẻ con.

Thẩm Tử Minh cố đè nén cơn giận và nỗi sợ trong lòng, hít sâu một hơi:

"Diệp Tuần chơi trước."

Cô bé cười khẩy, vẽ lên một nụ cười giễu cợt, rồi ném súng cho Diệp Tuần:

"Chú đúng là thương anh em ghê."

Năm ổ đạn, người đi trước rõ ràng là thiệt.

Khóe miệng Thẩm Tử Minh giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.

Hắn muốn sống. Diệp Tuần giờ đã thần trí mơ hồ, bảo toàn mạng sống của bản thân vẫn là quan trọng nhất.

Kỳ Tiếu Tiếu không thèm dài dòng, lùi lại một bước:

"Bắt đầu đi."

Diệp Tuần bị thôi miên, làm theo mệnh lệnh, rút súng chĩa thẳng vào đầu bóp cò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!