Chương 33: Lại gặp kẻ không biết xấu hổ

Đầu choáng váng, người thì lạnh run. Trong cơn mê man, Kỳ Tiếu Tiếu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đầu nặng như sắp nổ tung, cả người bị trói chặt đến mức không nhúc nhích nổi. Phía dưới mông chẳng biết đè phải cái gì, cứ lấn cấn cấn cấn, cực kỳ khó chịu.

Cô muốn giơ tay lên xoa đầu nhưng phát hiện ra… chẳng động đậy nổi. Đành phải mở mắt ra. Thuốc mê vừa tan, đầu óc vẫn còn như bị "treo máy", phải mất một lúc mới lấy lại được chút tỉnh táo. Bĩu môi, cảm thấy mông đau quá, liền dùng hai tay bị trói cố kéo vật gì đó dưới mông ra.

Một chiếc dép lê bằng nhựa.

Khó trách lấn cấn như vậy, cứng ngắc y như cục đá. Cô tức giận, dùng bàn chân còn có thể động đậy đạp mấy phát cho bõ tức, sau đó vươn tay nhỏ ra xoa mông. Đợi đến khi thấy đỡ hơn mới bắt đầu xử lý sợi dây thừng trên người.

Dùng chút kỹ xảo, cô tháo được dây trói cổ tay. Trên cánh tay trắng ngần in rõ một vòng dây thừng tím bầm, nhìn mà xót mắt. Cô hoạt động cổ tay một chút, sau đó lại đeo dây thừng trở lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy, quan sát tình hình trong phòng.

Quả nhiên, thân phận thay đổi thì đãi ngộ cũng khác biệt. Cùng là bị bắt cóc, lần trước là một nhà kho tối om, lần này lại là một căn nhà rộng rãi sáng sủa. Có điều đáng tiếc là… không có sưởi! Không hề có một tí nhân tính nào hết!

"Anh Hai Thẩm à, chẳng phải anh nói chỉ bắt đứa nhóc này về, sau đó phối hợp với em, để em giả vờ cứu người rồi giao cho Kỳ thiếu, từ đó gây được thiện cảm à? Giờ anh lại báo tin cho Kỳ Quảng Phong là sao đây?"

Một giọng nữ quen quen vọng vào từ cánh cửa sổ khép hờ.

Trong phòng, tai Kỳ Tiếu Tiếu lập tức dựng thẳng lên.

Mới bắt đầu đã chia rẽ nội bộ rồi, chuyện hay đây, phải nghe kỹ mới được.

"Tiểu thư Khúc à, cô nghĩ đưa đứa nhóc này cho Kỳ thiếu là anh ta nhất định sẽ cảm kích cô à? Cô chắc anh ta không điều tra đến cùng, rồi kéo cả nhà họ Khúc của cô xuống nước sao?"

Giọng người đàn ông thấp trầm, pha chút cười cợt, thản nhiên tự tại, đối lập hẳn với sự kích động của người phụ nữ kia.

"Anh…"

"Tiểu thư Khúc, giờ chúng ta như châu chấu trên cùng một sợi dây. Chuyện đã làm rồi thì không còn đường lui nữa. Tôi tính tình không tốt lắm đâu. Nếu cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì tôi cũng không ngại đồng quy vu tận. Đến lúc đó, cả hai ta đều chết chắc."

Câu cuối cùng lộ rõ vẻ tà ác, vừa nghe đã biết là loại tâm địa độc ác.

Một lúc lâu không nghe thấy tiếng người phụ nữ nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển, Kỳ Tiếu Tiếu đoán chắc bà ta bị chọc tức đến phát run.

"Được lắm Thẩm Tử Minh, anh tính toán hay lắm. Anh muốn làm Sơ Nhất*, thì tôi cũng không ngại làm Thập Ngũ."

(*ý nói: anh chơi nước đầu, tôi chơi nước cuối — ăn miếng trả miếng)

Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót nện cồm cộp, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra.

"Anh mà dám làm thế thật, tôi sẽ lập tức thả con nhóc này ra, tranh thủ lúc Kỳ Quảng Phong chưa đến thì đưa nó về. Biết đâu lại thật sự ghi điểm được chút thiện cảm. Anh nên nhớ, người của tôi ở ngoài cũng chiếm một nửa đấy. Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."

Cuối cùng thì Kỳ Tiếu Tiếu cũng nhìn rõ mặt mũi của người phụ nữ này.

Không lạ gì khi vừa nghe giọng đã thấy có mùi ngu ngốc nồng nặc —— thì ra chính là bà điên lần trước từng chạm mặt ở biệt thự cũ.

"Nhóc con, không tệ, tỉnh nhanh thế, xem ra thuốc vừa rồi cho hơi ít rồi."

Người đàn ông không thèm để ý lời của Khúc Phương, mà chỉ nhìn Kỳ Tiếu Tiếu, nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt lịch sự nho nhã.

Nghe đến đây, sắc mặt Khúc Phương vốn đang hùng hổ chợt đông cứng lại, quay phắt đầu sang nhìn Kỳ Tiếu Tiếu, hai mắt đầy kinh hãi.

Vừa rồi bà ta nói chuyện to như vậy, đứa ranh này chắc chắn đã nghe hết rồi. Bao nhiêu toan tính của bà ta coi như đổ sông đổ biển. Nếu Kỳ thiếu biết được thì chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Khúc. Thủ đoạn của Kỳ tam thiếu…

Nghĩ đến đây, sau lưng bà ta lạnh toát, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt trán.

Thẩm Tử Minh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn vo đang đảo tới đảo lui của Kỳ Tiếu Tiếu, vỗ nhẹ vào má cô:

"Nhóc con, đừng giả vờ ngốc nữa, vừa rồi chắc chắn mày đã nghe hết rồi đúng không."

Thuốc mê là do anh ta cho người pha, liều lượng chuẩn không cần chỉnh. Anh ta cố ý canh đúng thời gian này để chọc giận Khúc Phương. Không ngờ người phụ nữ này còn ngu hơn tưởng tượng, chỉ cần kích nhẹ là lộ hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!