Chương 30: Phát sốt

Vốn định ở lại nhà cũ thêm hai ngày nữa, nhưng cả ngày không ngơi tay, Kỳ Quảng Phong không muốn để ông cụ tiếp tục bị "bóc lột", nên tối hôm đó đã quyết định quay lại thành phố X, để lại một đống chuyện linh tinh cho ông già xử lý. Ông cụ tức đến nỗi hai hàng râu dê trên mép dựng thẳng đứng, cầm gậy rượt theo xe của Kỳ Quảng Phong mà la hét.

"Thằng ranh con, muốn về thì tự mà về, ông đây đâu có thèm mày! Nhưng ít ra cũng phải để lại Tiếu Tiếu cho ông chứ!"

Ăn không ngồi rồi thì thôi đi, ông già đây người giúp việc không thiếu, điều ông không thể chấp nhận được là vẫn chưa khoe khoang cháu gái đủ với mấy lão bạn già thì thằng nhóc kia đã mang con bé đi mất rồi. Giận chết ông!

Ngồi trên xe nghe mà khóe miệng Kỳ Tiếu Tiếu cứ giật giật.

Bao nhiêu người đang nhìn đó, ông nội cũng nên giữ chút hình tượng chứ. Với lại, ông nội chắc gì đã thật sự không nỡ rời xa cô, chẳng phải là do thích nhìn lão Triệu tức mà không xả được à?

Ban ngày nghịch quá hăng, vừa ngồi lên xe không bao lâu Tiếu Tiếu đã bắt đầu gà gật, sau đó dứt khoát kéo bả vai Kỳ Quảng Phong qua tựa vào rồi ngủ say.

Kỳ Quảng Phong liền gác công việc lại, đắp chăn mỏng cho cô, tắt đèn trong xe, ôm cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngủ được hơn một tiếng, Kỳ Quảng Phong bị nóng đánh thức.

Giữa mùa đông, điều hòa trong xe đâu có chỉnh cao, vậy mà lại bị nóng đến tỉnh? Vừa đưa tay sờ thử, anh lập tức bật dậy. Người Tiếu Tiếu nóng hầm hập như cái lò sưởi, trong ánh sáng mờ mờ còn thấy má cô đỏ bừng như bị thiêu cháy.

Cô bé này phát sốt rồi, lại còn là sốt cao!

Sắc mặt anh trầm xuống, vội vàng dặn: "Đừng về nhà nữa, đến thẳng bệnh viện thành phố!"

Nói rồi liền lấy điện thoại gọi cho Vân Lễ.

Gác máy, theo lời dặn trong điện thoại, anh lấy hộp thuốc từ phía sau ra. Từ lúc đón Tiếu Tiếu về, trong hộp thuốc đã chuẩn bị đủ mọi loại thuốc dành cho trẻ con. Anh lấy ra một ống thuốc bột màu vàng, pha với nước ấm.

"Tiếu Tiếu, ngoan nào, há miệng ra. Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé."

Vừa nói, anh vừa đỡ đầu cô dậy.

Tiếu Tiếu trong cơn mê mang mơ màng, đầu nặng trịch, giọng nói của Kỳ Quảng Phong như cái búa đập vào đầu khiến cô rất khó chịu, nhíu mày lại rồi – "Bốp!" – tát thẳng cho anh một cái, in nguyên năm ngón tay trên mặt.

"Đừng ồn..." – Cô lầu bầu, tỏ vẻ không vui.

Tài xế đang nhìn qua gương chiếu hậu phía trước, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tam thiếu gia nhà họ Kỳ bị người ta tát? Mà người dám tát anh ấy lại là một đứa con gái! Mặc dù là con gái nuôi, nhưng cũng đâu phải ruột thịt? Nhỏ này tám chín phần là sắp thất sủng rồi, mới được cưng chiều hơn tháng mà đã bị đưa vào lãnh cung, tội nghiệp quá.

Cảnh tiếp theo suýt khiến bác tài đang suy diễn đủ kiểu lao thẳng vào tay lái.

Sắc mặt Kỳ Quảng Phong không hề thay đổi, ngược lại còn nhẹ nhàng dỗ dành:

"Tiếu Tiếu ngoan, uống thuốc đi, nghe lời."

Vừa nói vừa đưa cốc nước sát miệng cô.

Có lẽ là vì trong mơ cũng cảm nhận được nếu không uống thì khỏi mơ yên tĩnh, nên cô miễn cưỡng hé miệng, cuối cùng cũng uống xong ly thuốc.

Tài xế chứng kiến toàn bộ cảnh đó đã hóa đá.

Mình vừa thấy gì vậy? Tam thiếu gia lại có thể hiền lành đến vậy? Mới xa có ba tháng, sao anh ấy như bị out

-of

-date thế này? Không hiểu nổi tâm tư của ông chủ nữa rồi, đúng là thế giới toàn ác ý.

Đến bệnh viện, Vân Lễ đã chuẩn bị sẵn sàng từ sau cú điện thoại của Kỳ Quảng Phong.

Đo nhiệt độ, xét nghiệm máu, loạt kiểm tra thông thường hoàn tất, Vân Lễ đẩy kính, cầm kết quả xét nghiệm đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!