Chỉ mới được ông cụ nhà họ Kỳ ôm một lúc, Kỳ Tiếu Tiếu đã cảm thấy trước giờ mình đúng là quá "thiển cận" về ông lão này rồi.
Tìm đại cái cớ đuổi Kỳ Quảng Phong đi, ông cụ liền dắt Tiếu Tiếu tới một cái đình nhỏ, cúi đầu, dáng vẻ như sắp làm chuyện xấu, lén lút hỏi:
"Tiếu Tiếu, mau nói thật cho Thái công nghe, cháu đã làm cách nào để xử lý được cái cục băng đó vậy?"
Cục băng? Mặt Kỳ Tiếu Tiếu đen lại một mảng.
Gọi cháu trai ruột của mình là "cục băng" như vậy, đúng là có cha thì có con. Kỳ Duệ Anh mà không đáng tin cậy cũng chẳng có gì lạ, thì ra là do di truyền.
"Thái công à, Phong Phong đâu phải cục băng, ba là nam thần ấm áp đấy ạ." Kỳ Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, nhìn ông cụ một cách rất chân thành.
Ông cụ hừ một tiếng khinh bỉ: "Xì, cháu cứ tha hồ mà lừa ông đi. Cái thằng nhóc đó thế nào ông rõ lắm, đánh một gậy cũng không móc ra nổi nửa chữ, nó không phải băng sơn thì ai là băng sơn chứ?"
Thật ra ông đã xem hết hồ sơ của nhóc con này rồi, gian xảo lắm, lại còn thông minh, nói năng ngọt như đường, hôm nay xem ra quả nhiên không sai chút nào.
Kỳ Tiếu Tiếu lập tức hỏi: "Thái công từng thử chưa?"
"Gì cơ?" Ông cụ chưa kịp theo kịp tiết tấu.
Tiếu Tiếu tỏ vẻ ngây thơ: "Cháu nói là, một gậy đó ạ. Phong Phong lợi hại thế cơ mà, có ai đánh nổi ba không?" Mắt long lanh tò mò như một đứa bé ngoan thật sự.
Ông cụ lập tức nhức đầu, con nhóc này sao lại cứ bắt sai trọng điểm thế không biết?
Cái thằng nhóc đó mà không quay lại đánh cho ông một gậy là may lắm rồi, còn ông đi đánh nó? Nói chuyện viển vông!
Nhưng khi thấy con nhóc này đang nhìn ông với ánh mắt sùng bái, ông cụ bèn nuốt lại những lời đến cửa miệng.
Không thể để mất hình tượng trước mặt nhóc con được. Ông ho nhẹ một tiếng, ưỡn ngực nói đầy kiêu ngạo:
"Đương nhiên, Thái công là ai chứ, cái thằng ranh đó ông muốn đánh lúc nào chẳng được."
Mắt Tiếu Tiếu sáng rực lên: "Oa, Thái công lợi hại quá!" Hai tay chống cằm, cô bé ra sức nịnh nọt.
Ông cụ nghe xong thì đắc ý khỏi phải nói, ngẩng cao đầu như thể trên đầu mọc lông chim công.
Nhưng ngay sau đó, câu nói của Tiếu Tiếu suýt làm ông cụ ngã ngửa:
"Thái công ơi, Tiếu Tiếu muốn xem cảnh Phong Phong bị rượt chạy vòng quanh nhà quá đi!"
Cô bé cố tình nói to khiến ông cụ chân tay suýt mềm nhũn, vội đưa tay bịt miệng cô, dáo dác nhìn quanh. May quá, không có ai. Ông lau mồ hôi lạnh, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Nếu để thằng ranh đó biết ông dám nói kiểu đó với nhóc con thì cái thân già này tiêu đời!
"Thái công làm sao thế ạ?" Tiếu Tiếu tất nhiên biết ông đang "nổ" nên cố ý chọc ghẹo. Năm xưa bị ông cụ này doạ sợ đến mấy năm không dám về nước, bây giờ có cơ hội đòi lại chút "lãi", đương nhiên không thể bỏ qua.
"Suỵt!" Ông cụ cúi đầu, thì thầm: "Tiếu Tiếu à, Thái công nói cho cháu biết nhé, làm người phải biết khiêm tốn, hiểu không?"
Tiếu Tiếu gật đầu, mắt long lanh:
"Nhưng mà Phong Phong mỗi lần tắm xong đều rượt Tiếu Tiếu chạy vòng vòng trong phòng, Tiếu Tiếu cũng muốn thấy ảnh bị người khác rượt nữa cơ."
Ông cụ xoa đầu cô bé: "Ngoan, đừng nói nữa. Cháu ngồi đây đợi một lát, Thái công đi lấy gì đó cho cháu ăn, nhớ ngoan nha."
Nói chuyện với nhóc con này mệt tim thật, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, ông già rồi, chịu không nổi. Ở lại thêm lát nữa sợ lộ tẩy, vì cái mặt mũi này vẫn là nên rút lui thôi.
Đợi ông cụ đi khuất, Kỳ Tiếu Tiếu liền úp mặt xuống bàn, ôm bụng cười rũ rượi, tiếng cười nho nhỏ không dứt.
Buồn cười quá, sao ông cụ lại dễ thương thế này? Hoàn toàn khác xa với hình tượng trong ký ức cô, mà ông ấy lại sợ Phong Phong nữa chứ, đúng là buồn cười muốn chết!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!