Khi cả nhóm còn đang cười nói ầm ĩ thì món ăn cũng lần lượt được mang lên.
Diêm Thiếu Khanh nhìn những món đỏ rực trên bàn, thầm quyết tâm hôm nay nhất định phải "lật bàn" cho oai, không thể để vợ xem thường được. Thế là anh ta chỉ ngay vào đĩa gà xào ớt trông đỏ au nổi bật nhất, khiêu khích nhìn Kỳ Tiếu Tiếu:
"Nhóc con, chẳng phải cháu thích ăn cay sao? Hôm nay chúng ta thi thử xem, ai chịu không nổi trước!"
"Được thôi." – Kỳ Tiếu Tiếu sảng khoái đáp ứng. Với cô thì ăn cay chẳng là gì, mà nếu có thể khiến tên này ăn phải quả đắng thì càng tuyệt.
Sau đó cô quay sang nhân viên phục vụ ngoắc tay gọi, chỉ vào các bình nước trên bàn rồi nói:
"Làm ơn dọn hết mấy bình nước này đi. Lát nữa ai không chịu được thì cũng phải nghiến răng chịu đựng!" – Câu đầu nói với nhân viên, câu sau thì nhằm thẳng vào Diêm Thiếu Khanh, rõ là tuyên chiến.
"Lát thua rồi đừng có vừa khóc vừa đòi nước nhé." – Diêm Thiếu Khanh nghiêng người lại gần, khẽ nhướng cằm cười khiêu khích.
Kỳ Tiếu Tiếu trừng mắt, giơ tay đẩy mạnh hắn ra:
"Ai thắng ai thua còn chưa biết, bây giờ nói khoác cũng không sợ gió thổi lệch miệng hả?"
Hai người mắt trừng mắt, chẳng ai chịu nhường ai, y như hai con gà chọi đang so tài.
Miếng gà đầu tiên đầy ắp ớt cay xè vừa vào miệng là cảm giác bùng cháy lan tỏa – chỉ có thể diễn tả bằng một từ: ĐÃ!
Cô một miếng, hắn một miếng. Nhưng rất nhanh, môi Kỳ Tiếu Tiếu đỏ rực, nét mặt cũng dần méo xệch vì cay.
Đến khi đĩa gà xào ớt gần như cạn đáy, Kỳ Tiếu Tiếu cảm thấy khoang miệng như muốn bốc cháy. Nhưng cô không muốn thua trước mặt Diêm Thiếu Khanh, nên gồng mình chịu đựng, má cũng bắt đầu đỏ hồng lên.
Đối diện, Diêm Thiếu Khanh thì đã mồ hôi đầm đìa, tóc hai bên thái dương ướt sũng, mặt mày nhăn nhó như bánh bao nhồi, nhìn còn thảm hơn cả Kỳ Tiếu Tiếu.
Đến miếng thứ tư, hắn ta không chịu nổi nữa, vứt luôn muỗng:
"Không được rồi! Tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn nước!" – Vừa nói xong liền như tên bắn lao thẳng ra ngoài.
"Để em đi xem sao. Mọi người cứ ăn trước, em sẽ bảo người mang nước vào." – Diệp Thiển Dư lo lắng chạy theo.
Hai người vừa rời đi, Kỳ Tiếu Tiếu lập tức bại lộ nguyên hình.
"A–– Phong Phong! Mau cho con nước!" – Cô há miệng thở phì phò, nước mắt cay xè chảy ròng ròng, nhảy dựng lên tại chỗ như muốn nhảy văng luôn cả vị cay ra ngoài.
Cô quên mất là mình đã đổi sang cơ thể nhỏ bé này, đâu thể so với cái thân thể từng được rèn cay trăm trận trăm thắng kia nữa. Mới ăn vài miếng đã không chịu nổi rồi. Đáng giận hơn là… khi nãy còn hăng máu ra lệnh nhân viên dọn hết nước đi – giờ thì chính mình chết không nước uống!
Mẹ ơi, Diêm Thiếu Khanh kiểu người như thế mà cũng cần chơi trò cao tay với hắn à? Không cần thiết chút nào! Giờ thì hay rồi, tự mình hại mình, lỗ chổng vó luôn rồi!
Kỳ Quảng Phong thấy vậy liền vội vàng đưa một đĩa rau trộn mát lạnh cho cô. Cô ôm lấy đĩa, cố nhét vào miệng. Nhưng mới ăn được vài miếng là bụng đã no cứng, miệng thì vẫn cay rát.
Đôi mắt tròn xoe đẫm nước ngước nhìn Kỳ Quảng Phong, môi nhỏ đỏ chót vì cay, chu lên trông đến là đáng thương. Kỳ Quảng Phong suýt thì quýnh luôn, thấy nước vẫn chưa được mang vào, anh dứt khoát bế cô lên, an ủi bằng cách hôn nhẹ lên môi cô:
"Ba đưa con đi xả bớt cái cay."
"Bốp––!"
Ngay khoảnh khắc đó, Kỳ Tiếu Tiếu có cảm giác… bên trong mình có thứ gì đó vỡ tan. Cô hóa đá tại chỗ, đầu óc ù ù như bị sét đánh.
Không phải là hôn má hôn trán gì đâu… là môi!
Là nụ hôn đầu của cô!!!
Cô giữ gìn suốt hai mươi bảy năm, giờ thì xong phim! Mà điều đau đớn nhất là – cái thủ phạm trời đánh kia lại hoàn toàn không biết gì hết!
Hu hu, cô muốn khóc quá! Sớm biết vậy thì không dại gì thách thức tên nhỏ mọn kia. Giờ thì mất cả chì lẫn chài, nụ hôn đầu cũng bay theo gió…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!