Chương 20: Ta Muốn Làm Dũng Sĩ, Không Phục Thì Solo

Cuối tuần trôi qua lúc nào cũng thật nhanh, thoắt cái đã đến thứ Hai.

Hôm đó, vừa bước vào lớp, Kỳ Tiếu Tiếu đã phát hiện ra bạn cùng bàn của mình thay đổi rồi. Cậu bé mập hôm trước chẳng biết đi đâu mất, còn Thạch Nặc Nhiên – cái tên từng xung đột với cô – lại đang yên vị ngồi bên cạnh cô. Cô còn tưởng mình vào nhầm lớp, đặc biệt lùi lại ra cửa lớp nhìn tấm bảng: "Lớp 1A", không sai mà.

"Tiếu Tiếu, mau qua đây, tớ có cái này hay lắm muốn cho cậu xem!" – Thạch Nặc Nhiên vừa thấy cô là hào hứng gọi ngay.

"Cậu có đi nhầm lớp không đấy?" – Cô không vào nhầm, thế thì chỉ có thể là cậu ta nhầm lớp thôi.

Thạch Nặc Nhiên hơi lúng túng, suýt làm rơi đồ trong tay. Cậu đã chào hỏi người ta rồi, sao lại bị cho là đi nhầm lớp?

Thu lại biểu cảm trên mặt, cậu cười nói:

"Tớ chuyển lớp rồi, từ giờ chúng ta là bạn học cùng lớp đấy."

Nói rồi liền như khoe bảo vật, giơ cái lồng trong tay lên – bên trong là một con thỏ nhỏ.

"Tiếu Tiếu, cậu xem này, tớ mang nó tới cho cậu, tặng cậu đấy."

Vừa thấy con thỏ sống nhảy nhót trong lồng, Tiếu Tiếu lập tức cảm thấy không ổn.

Tặng thỏ cho một người đến rùa còn nuôi chết như cô? Không phải đang hại động vật nhỏ à? Mà con này còn gầy thế kia, chẳng đủ nhét kẽ răng, ăn cũng chẳng béo bở gì.

Dưới ánh nhìn đầy ghét bỏ của cô, con thỏ trong lồng run rẩy liên hồi, mông vừa run lên thì… phịch – để lại một "bãi chiến tích".

Gá gá gá ––

Tiếu Tiếu có cảm giác như một bầy quạ đen bay qua đầu mình, người cô đờ ra.

"Cậu chắc chắn là tặng tớ cái này á?" – Cô chỉ vào con thỏ, vẫn giữ khoảng cách ít nhất nửa mét với nó.

Thạch Nặc Nhiên cũng bối rối, lập tức đứng dậy, thu thỏ lại để sang một bên, rồi rút khăn giấy ra lau bàn cho Tiếu Tiếu thật cẩn thận:

"Bàn sạch rồi, cậu ngồi được rồi."

Đợi cô ngồi xuống, cậu mới nhẹ giọng áy náy:

"Xin lỗi, tớ không có ý…"

"Giáo viên đến rồi, đừng nói nữa." – Sáng nay chưa ngủ đủ, cô còn định tranh thủ ngủ bù, làm gì rảnh nghe cậu nhãi này lảm nhảm.

Quả nhiên vừa ngẩng đầu, giáo viên Ngữ Văn đã bước vào, Thạch Nặc Nhiên đành tạm dừng, cúi đầu định nói tiếp thì đã thấy Tiếu Tiếu nằm úp trên bàn, mắt nhắm nghiền, tiếng thở đều đều – ngủ rồi.

Lúc Tiếu Tiếu tỉnh lại là do bị tiếng ồn ào làm phiền.

"Cô giáo ơi, để bạn Kỳ Tiếu Tiếu đóng vai công chúa đi, bạn ấy xinh nhất mà!"

"Đúng đó cô, bạn ấy lợi hại lắm!"

"…"

Đủ mọi giọng nói ríu rít vang lên, nhưng hầu hết đều gọi tên cô.

Là người bị nhắc tới, Tiếu Tiếu mơ màng tỉnh dậy, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngủ một giấc dậy, sao thế giới lại thay đổi rồi?

"Được rồi, các em đừng tranh nữa." – Cô giáo dạy nhạc vỗ tay, chờ lớp yên tĩnh lại rồi cúi xuống hỏi cô bé mới tỉnh ngủ:

"Kỳ Tiếu Tiếu, các bạn đều đề cử em làm công chúa, em đồng ý không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!