Nghĩ đến cậu nhóc vừa rồi ra sức lấy lòng Tiếu Tiếu, trong lòng Kỳ Quảng Phong cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh mua cho con gái một chai sữa lót bụng rồi lập tức bế cô bé rời khỏi sở thú, tránh lại gặp đôi chị em chướng mắt kia. Tiếu Tiếu vốn không mấy hứng thú với mấy con vật đó, nên cũng không lưu luyến gì, lên xe rồi liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau chơi máy tính bảng. Dần dần, mắt cô bé díp lại, cuối cùng đầu nghiêng sang một bên ngủ mất.
Trên đường đi rất yên ổn. Khi gần về đến nhà, Kỳ Quảng Phong nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn Tiếu Tiếu đang ngủ say ở ghế sau, anh do dự một chút, rồi đánh tay lái rẽ sang hướng khác.
Khi Tiếu Tiếu tỉnh lại thì không còn ở trong xe, cũng không phải căn biệt thự quen thuộc, mà là một căn phòng mờ tối. Cô bé giật mình, cơn buồn ngủ bay biến, trong lòng thầm hoảng: Chẳng lẽ lại bị bắt cóc nữa rồi? Quay đầu lại thì thấy vài người đàn ông đang ngồi uống rượu ở không xa, ngoài Kỳ Quảng Phong còn có vài người trông quen mặt, cảm giác bất an trong lòng cô bé mới dần lắng xuống.
Nhắm mắt lại, cô định nằm xuống ngủ tiếp.
"Nhóc con, dậy mau, ngủ nữa là biến thành heo đấy!" Diêm Thiếu Khanh vừa xách rượu vào thì thấy Tiếu Tiếu định nằm xuống ngủ, liền bế cô bé từ sofa lên đặt lên đùi mình.
Tiếu Tiếu nheo mắt nhìn Diêm Thiếu Khanh, bĩu môi phẩy tay:
"Chào chú não tàn."
Nghe xong câu này, nụ cười trên mặt Diêm Thiếu Khanh lập tức méo xệch, lòng đau như bị đạp.
Cái gì chứ! Bao nhiêu thứ hay không học, lại học cái này nhanh thế? Nhưng sao cứ phải nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy?
Tiếu Tiếu nói không to cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong phòng nghe thấy. Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt, mắt đào hoa, tay cầm ly rượu bước tới:
"Nhóc con, ai dạy cháu nói thế hả?"
Trông Kỳ Quảng Phong đâu có kiểu dạy con như vậy.
Tiếu Tiếu dụi mắt, ngáp một cái thật to, uể oải đáp:
"Cái này cần người dạy sao? Nhìn qua là biết rồi."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến cả phòng phá lên cười.
"Con nhóc này đúng là bảo bối, khó trách Kỳ ca cưng như vậy. Hôm nay gọi mãi mới chịu mang ra khoe." An Tử Thần đặt ly rượu xuống, quay sang Kỳ Quảng Phong nói, rồi bế Tiếu Tiếu từ lòng Diêm Thiếu Khanh, dụ dỗ:
"Nhóc con thông minh thật đấy, gọi anh một tiếng đi nào~"
Vừa mới ngủ dậy, bụng lại đói, Tiếu Tiếu chẳng buồn nói nhiều. Liếc mắt nhìn An Tử Thần đầy mong chờ, cô bé thản nhiên nói:
"Anh già quá rồi."
"Phụt—ha ha ha!"
Mọi người xung quanh cười nghiêng ngả.
An Tử Thần suýt phun cả máu.
Mới hai mươi ba tuổi, đang độ thanh xuân, mà bị một nhóc con nói là già quá rồi? Biết nói chuyện không đấy?
"Thôi thôi, cậu đừng trêu nó nữa, con nhóc này khôn lắm." Diêm Thiếu Khanh an ủi, đồng thời không quên thêm dầu vào lửa:
"Nhưng mà, đúng là già thật."
An Tử Thần vừa bình tĩnh lại nghe thấy câu này thì trợn mắt trừng Diêm Thiếu Khanh:
"Già còn hơn là não tàn."
Diêm Thiếu Khanh bị chê đến mặt mày tái mét:
Tại sao người chịu tổn thương luôn là tôi chứ?!
Kỳ Quảng Phong bế Tiếu Tiếu từ tay An Tử Thần:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!