"Khụ khụ." – Kỳ Quảng Phong từ lâu đã miễn dịch với những câu nói trời ơi đất hỡi của Tiếu Tiếu, hắng giọng một cái rồi kéo cô bé – người hoàn toàn không biết mình vừa làm sét đánh ngang tai cả đám người – về phía mình, đưa củ cà rốt trong tay cho cô bé:
"Hôm qua ăn thịt thỏ rồi, hôm nay thì cho thỏ ăn đi."
Mọi người lập tức hiểu chuyện.
Thảo nào cô nhóc này lại hung dữ như vậy, thì ra là có ông bố cũng hung dữ không kém! Muốn bình thường cũng khó!
"Cháu chào chú, cháu là Thạch Nặc Nhiên, bạn học mới của Tiếu Tiếu." – Thạch Nặc Nhiên vừa bị Tiếu Tiếu dội gáo nước lạnh, liền nhanh chóng chuyển sang lấy lòng Kỳ Quảng Phong.
Đối với một cậu nhóc lạ hoắc, lại rõ ràng có ý định muốn tiếp cận con gái mình, Kỳ Quảng Phong cảm thấy không lập tức sai người lôi ra ngoài đã là nhân từ lắm rồi – muốn có sắc mặt tốt? Không thể nào.
Anh chỉ khẽ gật đầu, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với hai người kia. Nhưng anh không muốn để ý, không có nghĩa người khác sẽ biết điều mà bỏ cuộc. Trên đời này còn có cái gọi là "yêu đơn phương."
"Thiếu gia Kỳ, lâu rồi không gặp." – Cô gái đi bên cạnh Thạch Nặc Nhiên bước đến, làm như không thấy khuôn mặt lạnh tanh của anh, tỏ vẻ thân quen bắt chuyện. Khi nhìn đến Tiếu Tiếu, cô mỉm cười:
"Chắc đây là cô bé mà mấy hôm trước anh nhận nuôi nhỉ."
Kỳ Quảng Phong nhìn khuôn mặt luôn nở nụ cười kia, nhưng ánh mắt khi lướt qua Tiếu Tiếu lại ẩn giấu sự chán ghét – trong lòng liền dâng lên cơn khó chịu. Anh lạnh lùng đáp:
"Cô này, ở thành phố X người biết tôi họ Kỳ nhiều không đếm xuể, muốn làm quen lại càng như cá vượt sông. Nếu tôi không nhớ nhầm thì… hình như tôi không hề quen biết cô."
Câu nói thẳng như dao chém khiến nét cười trên mặt Ninh An An rạn nứt.
Ý gì đây? Người đàn ông này đúng là không biết điều chút nào! Cô ta tự cho mình là mỹ nữ, gia thế cũng chẳng kém, vậy mà anh ta lại dửng dưng như thế, thật quá đáng!
Ở bên cạnh, Thạch Nặc Nhiên chẳng hiểu chuyện người lớn, thấy Tiếu Tiếu chạy mất rồi thì cũng không nán lại, liền ngẩng đầu nói:
"Chị họ, em đi cùng Tiếu Tiếu cho thỏ ăn nha, chị cứ từ từ nói chuyện với chú ấy." – Nói rồi cậu chạy theo Tiếu Tiếu.
Kỳ Quảng Phong nhìn cậu nhóc chạy theo con gái mình, nghiến răng nghiến lợi. Muốn tẩn cho một trận quá, chướng mắt chết đi được.
Kỳ Tiếu Tiếu thì chẳng biết trong lòng "ông bố bỉm sữa" đang bực bội thế nào, chỉ chăm chăm cầm cà rốt đi cho thỏ ăn. Nhưng con thỏ mà cô bé chọn đúng lúc lại… ăn no rồi, chẳng buồn đụng vào củ cà rốt, còn quay đầu né tránh, tỏ vẻ "phiền chết đi được".
Là một kẻ yêu ăn uống đích thực, Tiếu Tiếu không thể hiểu nổi chuyện có đồ ăn đến tận miệng lại không ăn. Cô thầm nghĩ: Ồ hố, còn có cá tính phết đấy.
Không cam lòng, cô tiếp tục đưa cà rốt tới miệng nó. Con thỏ vẫn không nhúc nhích, thế là cô trực tiếp dùng cà rốt… chọc vào miệng nó. Kết quả là con thỏ mất kiên nhẫn, phóng thẳng đi mất.
Lúc này Thạch Nặc Nhiên chạy đến, thấy Tiếu Tiếu cầm cà rốt định đuổi theo thỏ, lập tức giữ tay cô lại, ngăn cản:
"Con đó ăn no rồi, đổi con khác đi, đừng dọa mấy con thỏ còn lại."
Tiếu Tiếu thì chẳng ưa gì cậu nhóc vừa hôm qua còn gọi mình là "đồ con hoang", lạnh lùng gạt tay cậu ra:
"Nói tử tế không được hả? Sờ mó cái gì? Tay vừa cầm cà rốt giờ lại chạm vào người tớ, dơ chết!"
Kỳ Quảng Phong đứng bên kia nãy giờ ánh mắt không rời con gái mình. Thấy tay của Thạch Nặc Nhiên chạm vào người cô bé, trong lòng liền dâng lên cảm giác bài xích mạnh mẽ. Nhưng ngay sau đó, thấy Tiếu Tiếu thẳng thừng gạt tay cậu ta ra, anh lại cảm thấy vô cùng… hả hê.
Con gái họ Kỳ sao có thể để tên nhóc con kia đụng vào được?
(Chỉ là... Kỳ thiếu à, anh tưởng tượng hơi quá rồi đấy!)
Đúng lúc bên kia, Ninh An An đang lo không biết kiếm chủ đề gì, thì thấy vẻ mặt dịu dàng của Kỳ Quảng Phong, trong lòng liền phấn khởi, nhanh chóng chỉ về hai đứa nhỏ:
"Thiếu gia Kỳ, cô bé Tiếu Tiếu thật đáng yêu, Nặc Nhiên nhà tôi chơi với con bé hợp ghê luôn!"
Một câu nói... đâm trúng điểm chết.
Cười biến mất. Kỳ thiếu lập tức đen mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!