Tan học buổi tối, Kỳ Tiếu Tiếu từ tốn thu dọn cặp sách. Nhóc mập chẳng cần ai nhắc, rất tự giác đeo luôn cặp của cô bé lên lưng, dẫn theo một đám nhóc con vừa chuẩn bị ra khỏi lớp thì đã bị người chặn đầu.
Chính là đứa nhóc phiền phức buổi sáng dắt theo một đám trẻ con cao to, mặt mũi hùng hổ chắn ngay trước cửa lớp, hống hách vô cùng.
Kỳ Trạch lập tức chắn trước mặt Tiếu Tiếu, cảnh giác nhìn chằm chằm Thạch Nặc Nhiên, như gà mẹ bảo vệ con: "Muốn làm gì?"
Thạch Nặc Nhiên hất hàm cợt nhả đẩy Kỳ Trạch sang bên, liếc Tiếu Tiếu một cái, giọng lấc cấc: "Không làm gì hết, chỉ là thấy con nhỏ sau lưng mày hống hách quá, cho nó nếm chút mùi vị thôi. Một con hoang mà tưởng khoác lên lớp da hàng hiệu là hóa thân thành công chúa? Hừ!"
Nói rồi còn khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.
Kỳ Tiếu Tiếu nheo mắt lại. Đứa con nhà ai mới tí tuổi đầu đã mở miệng ra là "đồ con hoang" thế này, lớn lên còn ra cái thể thống gì? Nghĩ rồi cô bé kéo cổ áo Kỳ Trạch đang định xông lên, mặt đổi sắc, tròn xoe mắt làm ra vẻ ngây thơ:
"Con hoang là gì vậy? Mày làm ra một đứa cho tao xem đi, mở mang kiến thức chút nào."
Thạch Nặc Nhiên nghẹn họng, vẻ đắc ý trên mặt lập tức cứng đờ.
Tầm sáu, bảy tuổi, bọn nhỏ mới chỉ biết bắt chước người lớn nói chuyện, những lời như thế thường học từ cha mẹ, chỉ biết mơ hồ là để mắng người, chứ không hiểu hết ý nghĩa.
Bị Kỳ Tiếu Tiếu đá xoáy như thế, Thạch Nặc Nhiên tức nghẹn mà không biết cãi làm sao, mặt đỏ rần, chỉ vào Tiếu Tiếu mà run tay: "Mày––"
Kỳ Tiếu Tiếu phẩy tay hất tay cậu ta ra, nhíu mũi chê bai: "Đã bảo mày nói chuyện mà gió lùa đầy kẽ hở rồi, nhẹ nhẹ miệng lại chút đi, nước bọt sắp phun hết lên người tao rồi đấy, ghê chết đi được."
Nói xong còn lùi hẳn mấy bước, như thể sợ bị bắn trúng thật.
"Ha ha, đúng rồi, tao cũng thấy tí nữa là bị nước bọt mày bắn trúng mặt rồi đấy, ngậm mồm lại đi." Kỳ Trạch sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền hùa theo phụ họa.
"Ha ha ha…"
Một thời gian ngắn sau, đám nhóc phía sau Kỳ Tiếu Tiếu cười khúc khích, đủ kiểu chế giễu vang lên. Phía bên kia, nhóm của Thạch Nặc Nhiên thì run lên vì tức, có vài đứa rõ ràng cũng muốn cười, nhưng ngại khí thế của "đại ca" nên ráng nín, mặt méo xệch.
"Đại ca, nói nhiều thế làm gì? Đánh thì đánh luôn đi." Một đứa nhóc thấp lùn đứng cạnh Thạch Nặc Nhiên nhìn Kỳ Tiếu Tiếu như muốn xé xác.
"Đúng đó, tụi mình đông mà, sợ gì nó." Mấy đứa khác cũng bắt đầu gào theo.
Thấy tình hình không ổn, nhóc mập len lén tiến sát lại gần Kỳ Tiếu Tiếu, hạ giọng nói nhỏ:
"Tiếu Tiếu, nếu tụi nó đánh thật thì mày chạy trước đi, tao béo như vầy có thể cản tụi nó được một lúc, mày chạy đi gọi người lớn, rồi quay lại cứu tụi tao, được không?"
Kỳ Tiếu Tiếu nghe vậy không nhịn được cười thầm.
Trông cô yếu đuối thế sao? Nhưng cảm giác được người khác bảo vệ thật ra cũng không tệ.
Cô giả vờ làm mặt ác bá, kéo nhóc mập sát lại, ghé vào tai cậu ta:
"Mập, tao nhìn yếu đuối vậy sao?"
Không đợi cậu ta trả lời, cô vỗ ngực cậu ta rồi nói tiếp:
"Yên tâm đi, tao còn trông cậy mày mang cặp cho tao, đâu nỡ để mày bị tụi nó đánh què."
Nói xong còn tặng cho nhóc mập một ánh mắt kiểu "tin tao đi", rồi bước lên một bước, khinh khỉnh nhìn lũ nhóc bên kia đang nhao nhao:
"Là đàn ông thì nhào vô đi, lề mề như đàn bà, không biết nhục à? Đánh hội đồng hay solo? Nhanh lên, ông còn phải về ăn cơm."
Với một thằng con trai, đánh nhau với con gái vốn đã không có gì vẻ vang. Thạch Nặc Nhiên thật ra cũng chỉ định hù dọa chút, không có ý định ra tay thật. Nhưng bị chọc ngoáy thế này, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Ngẩng cằm lên, cậu ta bĩu môi: "Đánh thì đánh, nể tình mày là con gái, tao nhường một chút."
Kỳ Tiếu Tiếu nắm nắm nắm tay nhỏ xíu, cười híp mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!