Tăng Lý vội vàng lấy di động ra, cô nhớ hình như mình đã lưu số điện thoại của Ngải Cảnh Sơ. Vậy mà tìm đi tìm lại mà không thấy, thật đúng là đã không lưu. Đầu mối duy nhất lúc này là tin nhắn anh gửi cho cô từ nửa tháng trước.
Cũng may là Tăng Lý không thích nhắn tin, cũng không hay dọn dẹp hộp thư đến. Cô mở điện thoại lục lọi lại tin nhắn, kéo qua một đống tin rác cuối cùng cũng thấy được tin nhắn của Ngải Cảnh Sơ. Cô nhanh chóng bấm gọi đi, chuông chờ vừa vang hai ba tiếng đã có người bắt máy.
"Thầy đi rồi?" Cô nôn nóng hỏi ngay.
Giọng nói bên kia chần chừ một hồi, không chắc chắn: "Tăng Lý?"
Cô không lưu số của anh, anh cũng thế.
"Là tôi, thầy quay về rồi sao?"
"Ừm."
"Không sao chứ?"
"Không sao, đi một đoạn là có thể lái xe được rồi." Ngải Cảnh Sơ nói.
"Ngộ nhỡ xe bị đóng băng ở đó rồi thì sao?"
"Đi bộ tiếp cũng không quá xa."
Nghe thấy câu trả lời của Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý im lặng, không biết nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lại câu nói kia một lần nữa: "Cảm ơn thầy đã đưa tôi về."
Sau khi cúp máy, Tăng Lý trở về lầu tây. Vừa mở cánh cửa kính ra, tiếng nhạc và tiếng nói chuyện vọng ra ầm ĩ. Người chơi mạt chược, người ngồi quanh lò sưởi, mấy đứa trẻ con của các đồng nghiệp đang chạy nhảy vui đùa, ấn cửa thang máy mở ra lại đóng vào.
Tăng Lý không chơi bài cùng mọi người mà ngồi một mình ở sô pha. Người phục vụ đi tới, đặt thêm một chén lên bàn rồi rót nước. Đồng nghiệp đi qua thuận miệng chào hỏi cô.
Đoạn đường vừa rồi thật giống như trong mơ vậy, vừa lạnh, vừa tối.
Cô vừa ngồi chưa được hai phút, bên cạnh đã có người lên tiếng: "Tăng Lý không phải đang ở đây sao, Ngô Vãn Hà lại mất tăm đâu mất."
Một người đồng nghiệp lớn tuổi khác nói: "Tiểu Ngô nói bị đau đầu nên quay về phòng nằm nghỉ rồi."
"Chắc vừa rồi ra ngoài kia vầy tuyết nên bị cảm rồi, thanh niên cũng không thể không chú ý, thời tiết này thật dễ ốm."
Tăng Lý ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cách một lớp thủy tinh, trong ngoài tuyệt nhiên đối lập.
Cô chậm rãi đứng dậy, sau đó đi lên lầu.* *
Ngải Cảnh Sơ vừa ra khỏi nhà nghỉ Đông Sơn chưa xa thì nhận được điện thoại của Tăng Lý. Câu cuối cùng của cô rất chân thành, khiến anh hẫng lại một lúc mới đáp: "Không có gì!"
Anh không chờ cô xuống là bởi vì anh rất lúng túng khi phải đối mặt với sự cảm kích của người khác.
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Lúc ở dưới chân núi thấy cô nói muốn về nhà nghỉ Đông Sơn, anh cũng đã ước chừng không thể lái xe lên đó được. Nhưng ở nơi này, có lẽ anh là người duy nhất cô quen, cuối cùng anh cũng không thể bỏ mặc cô ở đây một mình được. Ai ngờ nửa đường lại phải tiếp điện thoại đến nửa giờ, cuối cùng tình hình thời tiết càng tệ, phải đi bộ.* *
Vốn dĩ anh có thể đi rất nhanh, nhưng lúc này đang bị sốt cho nên Ngải Cảnh Sơ phải đi chậm lại. Vừa thấy ven đường có ghế đá, anh bèn đi đến đó phủi hết tuyết ra ngồi xuống nghỉ.
Anh tắt đèn pin đi, đặt lên ghế, lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra, ngẫm nghỉ một lúc rồi lại cất vào. Anh thật sự không quen uống thuốc không có nước, cảm giác khô họng rất khó chịu.
Sau đó, anh lại rút một điếu thuốc ra.
Thói quen hút thuốc này thực ra là do Vu Dịch dạy anh khi còn ở Mỹ. Vu Dịch nói nicotin có khả năng nâng cao tinh thần, giảm đau nhức, trị bách bệnh.
Anh hít mạng một hơi, cuống họng rất khó chịu, nếu không phải vì muốn xua đuổi khí lạnh để giữ tỉnh táo, thì hút thuốc lúc đang bị cảm thế này thật không tốt chút nào.
Đêm, rất tĩnh mịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!