Chương 2: (Vô Đề)

Tăng Lý, Ngũ Hàm và Mã Y Y đều là bạn học cùng phòng hồi học đại học Z. Vốn dĩ phòng ngủ có bốn người, nhưng có một người mới nhập học được một tháng đã bỏ học, sau đó một giường trống cũng không được phân thêm người mới.

Ba người bọn họ cũng không phải cùng ngành. Tăng Lý học báo chí, Mã Y Y học tiếng Trung, còn Ngũ Hàm học lâm sàng. Đại học Z cũng không nổi danh lắm nhưng nằm bên cạnh đại học A nên cũng được thơm lây đôi chút, cũng miễn cưỡng được coi là một đại học tổng hợp phát triển.

Ngành học của Tăng Lý là hiếm gặp nhất, cô vốn dĩ đăng kí ngành khoa học máy tính nhưng vì năm đó điểm trúng tuyển khoa học máy tính lấy rất cao cho nên cô bị điều phối học ngành khác.

Tăng Lý là một người đặc biệt sợ tịch mịch. Lúc đến đại học Z, tất cả bạn học cao trung của cô đều biệt tích không còn một ai, cho nên cô lập tức chuyển dời sự chú ý đến bạn cùng phòng.

Nhưng Mã Y Y và Ngũ Hàm vốn là bạn cao trung, thân nhau đã lâu, lại may mắn được đỗ cùng trường, hơn nữa bố của Ngũ Hàm còn nâng đỡ giúp cho hai người bọn họ được ở cùng phòng để chăm sóc tốt nhau. Hai người bọn họ ngay từ lúc đầu đã bài xích Tăng Lý.

Tăng Lý dáng người cao gầy, nhìn khá thanh tú. Ngành của cô không có nhiều sinh viên lắm, lại cộng thêm cô ít giao tiếp bên ngoài, người quen đặc biệt ít, với người không quen thì nửa ngày không nói một câu. Điều này dễ khiến cho người ta hiểu làm cô ra vẻ lãnh đạm cao ngạo và lầm lì, rất khó có thể gần gũi người khác. Cô vốn từ nhỏ học không quá tốt, có thể đỗ đại học Z đã là vô cùng may mắn, nhưng niềm vui nhỏ bé sau khi nhập trường lại lập tức bị nỗi cô đơn này dập tắt.

Ngoài tình yêu ra, làm sao để có được tình hữu nghị với bạn cùng phòng cũng là một chuyện con gái phải lưu tâm.* *

Ngày hôm sau là chủ nhật, Tăng Lý cũng phải đi làm. Lúc người ta nghỉ ngơi lại là ngày mà cô bận rộn, cho nên thông thường đều phải thay phiên nghỉ ngơi. Sáng sớm vừa mở cửa, cô liền thu xếp lại sách báo hôm qua còn lưu lại. Bận rộn xong xuôi một hồi thì đã chín giờ, một vài độc giả vào. Ai nấy đều im lặng mà tìm sách, thỉnh thoảng còn đứng ngay cạnh giá sách mà xem.

Trong phòng có mấy cái bàn tròn bên cạnh sửa sổ kính, vì ở tầng dưới còn có phòng đọc sách chuyên dụng cho nên này không cần nhiều bàn lắm, chỉ để phục vụ một vài người thích ngồi đọc ngay tại đây. Nhưng vì phòng sách học thuật này nằm ở tầng cao, mùa đông chỗ này là sáng nhất cho nên rất nhiều độc giả thích ngồi đọc ở đây, có nắng ấm.

Một lát sau, có một người nhờ Tăng Lý tìm sách giúp anh ta. Đọc số liệu xong cô đưa người khách đó vào trong tìm sách. Kết quả không biết là trước đây ai đọc xong vứt bừa bãi, tìm mãi vẫn chưa thấy. Tăng Lý sợ ngoài cửa có ai chờ trả sách nên đành phải thôi.

Trở về chỗ ngồi, cô thấy trên bàn có một cuốn sách, không rõ là của ai vừa trả, đoán chừng là vì không thấy cô ở đây nên đã tự tay đưa sách vào máy quét mã vạch. Tên sách "Lô cáp diện bộ cốt cách khiên dẫn thành cốt" (Cho mình miễn dịch ra tiếng việt nhá, quá kinh khủng, thuật ngữ chuyên ngành Y), quyển này vừa dày vừa nặng như gạch, giá cả lại còn rất đắt. Ngay từ lúc quyển sách này được mang về thư viện, số lần được người ta mượn về không quá năm đầu ngón tay.

Nhưng ký ức của Tăng Lý với quyển sách này vẫn còn mới mẻ, bởi vì ngày đó cô đã từng cười sặc sụa làm bắn cả rau và sủi cảo lên hình cái đầu lâu trên bìa quyển sách.

Tăng Lý đứng dậy đi vài bước xung quanh thì nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ. Anh đang rút một cuốn sách ra ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đọc. Hôm nay nắng khá đẹp. Ánh mặt trời chiếu qua cửa kính, từng chùm từng chùm nắng ấm áp tỏa khắp gian phòng, trên mặt bàn, trên nét mặt Ngải Cảnh Sơ. Ánh nắng chiếu đối diện mặt, khiến đôi mắt anh không chịu được mà hơi nheo lại, lông mày cũng chụm lại. Khối sáng, khối tối, ngũ quan càng thêm rõ ràng góc cạnh.

Dưới gầm bàn, đôi chân dài một bên duỗi ra, một bên co lại đằng sau, toàn thân nghiêng về phía trước, tay trái đỡ sách, tay phải năm ngón hơi co lại, úp trên mặt bàn. Thân hình vô cùng thon dài. Đột nhiên tay phải anh co giật, ngón út, ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, từ trái qua phải, bốn ngón lần lượt gõ xuống mặt bàn, móng tay ngắn cho nên không phát ra âm thanh lớn, rất nhỏ, rất em tai. Gõ được hai lượt, anh dừng lại một lát sau đó lại tiếp tục thờ ơ gõ lần hai.

Ngải Cảnh Sơ cứ bình tĩnh ngồi ở đó, nửa người ngập trong ánh nắng ấm, nửa còn lại lại mơ hồ không rõ.

Tăng Lý đột nhiên nhớ lại cách đây vài ngày Chu Văn nói chuyện phiếm với cô trong lúc làm bệnh án. Cô ấy nói, đối với thẩm mỹ của người phương Đông mà nói, nếu nhìn nghiêng mà chóp mũi, miệng, và cằm tạo thành một đường thẳng thì khuôn mặt có tỷ lệ tương đối hoàn mỹ. Có người hàm răng quá lớn cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu cằm lui vào một chút sẽ khiến cho nhìn không còn cân đối; nếu người có hàm răng nhỏ, nhưng cằm và mũi lại góc cạnh thì lúc nhìn vào cũng không đến nỗi khiến người khác nghĩ là hàm răng rất khó coi.

Cô ngẩng đầu nhìn lại khuôn mặt Ngải Cảnh Sơ một lần nữa, rõ ràng là mẫu hoàn hảo cho lời Chu Văn miêu tả.

Lúc này có người muốn mượn sách, Tăng Lý đành phải quay lại bàn, đặt quyển sách của Ngải Cảnh Sơ sang một bên, tiếp tục công việc. Tới tới lui lui không ít người, hết mượn rồi lại trả, ai nấy đều im lặng không lên tiếng.

Một lúc sau Tăng Lý mới nhàn rỗi, cô nhìn về phía Ngải Cảnh Sơ. Giữa bọn họ cách một giá sách cao to. Qua một hàng sách báo cộc kệch, cô nhìn thấy nửa người trên của Ngải Cảnh Sơ.

Cả gian phòng rộng lớn như vậy, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, không có tiếng bước chân, cũng không có tiếng người, chỉ mơ hồ nghe được tiếng âm nhạc từ tầng dưới khẽ vọng lên. Ánh mặt trời chậm rãi chảy trên người anh, đổ xuống một cái bóng lớn trên sàn nhà.

Nếu như để mẹ của Mã Y Y thấy, không chừng sẽ lại được nghe câu cửa miệng của bà: "Làm mẹ một người con trai như thế, rõ ràng là đã tu phúc tám kiếp." Tuổi trẻ, có tài, tuấn tú, lịch thiệp, nổi tiếng, còn có bằng cấp, công việc tốt, điểm gì cũng tốt.

Tăng Lý mỉm cười tự giễu, quay lại mở máy tính xem lướt qua. Cô đăng nhập vào mấy diễn đàn thường lui tới, một trong số đó là Tầm nhìn đô thị. Cô đi làm là có thể lên mạng, phần lớn thời gian đều nhàn rỗi. Vì vậy cô nhận làm admin của trang này, công việc thông thường là cắt ghép quảng cáo, chỉnh lý bài post trên diễn đàn, còn có thể làm quen được một vài người bạn.

Bài đăng bàn luận về giảng viên của đại học A sớm đã bị chuyển sang chủ đề khác. Hai ngày cô không lên, cũng không có chuyện gì lớn. Vì vậy tùy ý mở một bài đăng khác, trong đó một thông báo buổi tụ tập ăn lẩu của bạn bè trên diễn đàn.

Lúc này, Ngải Cảnh Sơ đứng lên, trong tay cầm một quyển sách đi tới bàn Tăng Lý.

Anh đứng, cô ngồi, cách nhau một cái bàn.

Cô nhìn máy tính, do dự không biết có nên chào hỏi anh một câu hay không. Từ trước tới giờ cô vốn có chút khó khăn trong giao tiếp, lúc nào cũng chần chừ giữa nói và không nói. Cô sợ anh không nhận ra cô, tùy tiện nói ra thì thật thất lễ, lại sợ anh ta nhận ra nhưng làm như không quen, cô mà chào hỏi lại càng thất lễ. Huống hồ, sau này cô còn phải đến gặp anh ta, nói không chừng sẽ càng thêm khó xử.

Vì vậy, cô ngẩng đầu miễn cưỡng cười: "Bác sĩ Ngải, trùng hợp quá."

Ngải Cảnh Sơ nghi hoặc cúi đầu, ánh mắt xẹt qua tia ngờ vực.

Tăng Lý thầm thở dài trong lòng, anh quả nhiên không nhận ra cô. Cô đi làm phải mặc đồng phục màu lam sậm, tóc búi cao sau gáy, muốn xấu xí bao nhiêu liền có bấy nhiêu, muốn già bao nhiêu có đủ già bấy nhiêu, hoàn toàn không giống với trang phục thường ngày của cô. Hơn nữa, lần nào Ngải Cảnh Sơ thấy cô cũng là lúc cô mở miệng thật lớn, khuôn mặt biến dạng, mỗi ngày anh ta phải gặp cả trăm bệnh nhân, chẳng phân biệt được ai với ai.

Biết sớm thì cô đã chẳng nhiều chuyện mà chào hỏi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!