Chương 5: (Vô Đề)

Hắn hẳn nghĩ rằng chỉ cần đối xử nhẹ nhàng hơn với ta một chút, hệt như trước đây, thì ta có lẽ sẽ thay đổi ý định.

Vì thế giọng nói của hắn mang theo vài phần kiêu ngạo:

"Ta cũng có thể hứa với ngươi rằng cả đời này sẽ không nạp thêm thiếp, không có ai khác bên cạnh, chỉ thật lòng với mình ngươi, chỉ cần ngươi…"

Tiêu Chước còn chưa nói xong, ta đã không thể nghe nổi nữa.

Ta vén rèm xe, liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng ngắt lời:

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Tiêu Chước, ba tháng trước ngươi còn nói rằng cả đời này trong lòng ngươi chỉ có Trầm Mạn Ngọc. Nếu hôm nay ngươi không nói ra những lời này, ta còn có thể kính trọng ngươi là kẻ trọng tình trọng nghĩa."

"Giờ xem ra, lòng ngươi cũng chỉ có đến vậy thôi."

"Giữa ta và ngươi đã không còn liên quan gì nữa, ngươi có nạp thiếp hay không cũng chẳng dính dáng đến ta, đừng có tự làm mất mặt ở đây nữa, cút đi."

12

Bị ta mỉa mai một trận, sắc mặt của Tiêu Chước lập tức trầm xuống.

Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ, lồng n.g.ự. c phập phồng dữ dội.

Cho đến khi ta buông rèm xe, xe ngựa dần xa, hắn vẫn không nói thêm một lời nào.

Thấy ta không đối xử tử tế với Tiêu Chước, Thanh Liên có vẻ rất vui:

"Công chúa, người vừa rồi nói thật là hả dạ.

"Nam nhân đều như vậy, càng không có được thì càng quý, mất đi rồi mới biết hối hận. Nếu người sớm đối xử lạnh lùng với Tiêu hầu gia như thế, có khi hắn đã sớm hiểu rõ lòng mình rồi…"

Hiểu lòng mình?

Nếu là trước đây, có lẽ ta cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng trải qua một giấc mộng dài, chứng kiến cảnh hắn bảo vệ Trầm Mạn Ngọc cẩn thận từng chút một.

Làm sao ta còn có thể tự lừa mình dối người?

Ta hiểu hắn.

Sự thay đổi đột ngột này không phải vì hắn đột nhiên nhận ra "chân tình" gì cả.

Chỉ đơn giản là hắn đang có âm mưu mà thôi.

13

Khi ta tiến cung, triều sớm vẫn chưa bãi triều.

Chờ trong Ngự Thư Phòng khoảng hai canh giờ, phụ hoàng mới từ triều trở về.

Vừa bước vào, người đã bắt đầu trách mắng:

"Hôm nay mới vừa giải cấm túc, con không chịu ngoan ngoãn ở phủ Công chúa mà lại vào cung làm gì?"

Ta cười mỉm rót trà cho người:

"Ba tháng không gặp, nhi thần nhớ người, không được sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!