Chương 70: (Vô Đề)

Sắp đến thời gian nhập học rồi, Hạ Hiểu phải chuẩn bị đồ để đến Bắc Kinh.

Cô xếp tới xếp lui, vẫn chưa xếp xong đồ vào vali.

Thật ra thì trong lòng cô có chút không thoải mái.

Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này.

Tuy rằng trước đây có rất nhiều chuyện không vui xảy ra, cô cũng nghĩ rằng bản thân sẽ đi thật xa để quên đi.

Nhưng bây giờ thật sự phải đi rồi, lại có chút không nỡ.

Đến thành phố lớn, cuộc sống sẽ khó khăn hơn, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt.

Lâm Tương nhìn thấy đèn phòng Hạ Hiểu vẫn sáng, liền gõ cửa phòng xem thử.

Hạ Hiểu nghe tiếng thì đi ra mở cửa cho mẹ.

Lâm Tương nhìn vào trong, thấy đồ vẫn còn ở ngoài, liền hỏi cô:

"Con chưa dọn xong à?"

Vẫn chưa, con…

Để mẹ giúp con.

Cảm ơn mẹ.

Lâm Tương đi vào trong giúp Hạ Hiểu xếp lại đồ trên sàn vào vali.

Bà làm rất nhanh gọn, đến mức Hạ Hiểu không động tay vào được cái gì.

Đợi khi Lâm Tương khóa vali lại, Hạ Hiểu không nhịn được mà ôm bà.

Lâm Tương vỗ nhẹ vào lưng cô dỗ dành:

"Làm sao thế? Không nỡ xa mẹ sao?"

"Mẹ, con không muốn đi nữa, con ở lại đây có được không?"

"Ngốc! Con đã cố gắng như vậy, không phải vì để đạt được ước mơ sao, sao có thể nói bỏ là bỏ được."

"Nhưng mà con không nỡ rời xa mẹ."

Hạ Hiểu òa khóc lên như một đứa trẻ.

Bản thân cô từ nhỏ đã xa mẹ, thiếu vắng tình thương của mẹ, luôn ngưỡng mộ những người khác có mẹ bên cạnh.

Cô từng nghĩ bản thân không được may mắn như bọn họ, vậy thì tự mình vượt qua.

Nhưng khi Lâm Tương trở về, mọi sự cứng rắn của Hạ Hiểu đều biến mất.

Cô trở thành một đứa trẻ ở bên cạnh bà, mỗi ngày làm nũng với bà, được bà nấu cơm cho ăn, chăm sóc từng li từng tí.

Cô rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại rồi mọi thứ sẽ trở về như ban đầu.

Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương cô, mọi thứ đều là sự thật.

Cho nên bây giờ, nghĩ đến cảnh phải rời xa mẹ đến một thành phố khác, cô thật sự rất không nỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!