Hạ Hiểu cảm thấy thà ngồi với đầu quả dưa phía trên còn tốt hơn là ngồi với Cố Duệ.
Tuy thành tích của đầu quả dưa Từ Khả không tốt, nhưng cậu ta lại rất hòa đồng.
Giờ ra chơi cậu thường quay xuống nói chuyện cùng Hạ Hiểu, cùng cô bày đủ trò.
Có lẽ đây chính là sự hợp ý giữa những con người top dưới.
Còn Cố Duệ ấy à, như khúc gỗ vậy.
Suốt ngày bày cái bộ mặt lạnh tanh như nước đá ra, không biết có gì hay nữa.
Hạ Hiểu để ý, ngoại trừ lớp phó thể thao La Minh Viễn, Cố Duệ không chơi với ai khác trong lớp.
Bạn của anh đa số là người của câu lạc bộ bóng rổ.
Ngồi chung với Cố Duệ, không chỉ thành tích học tập không tăng cao, mà đến cả hứng thú cuối cùng với việc học cũng mất luôn.
Trong các môn học, Hạ Hiểu thích nhất là môn lịch sử, nhưng bây giờ cũng không muốn học nữa.
Cố Duệ hoàn toàn không để ý gì đến Hạ Hiểu, cô làm gì cũng mặc kệ, không giải được bài tập cũng không giúp.
Nếu để thầy Liễu biết, nhất định sẽ hối hận vì cho hai người ngồi cùng nhau.
Tống Vy dạo gần đây không thường đến tìm Hạ Hiểu nói chuyện.
Dường như có bạn mới rồi là quên ngay bạn cũ, làm cô có chút buồn.
Nhưng mà trách sao được, người ta là nữ thần, được nhiều người vây quanh.
Còn mình là tiểu ma vương tránh còn không kịp.
Một trời một vực, người ta chịu làm bạn với mình đã là tốt lắm rồi.
Vừa vào học được vài tuần là phải họp phụ huynh.
Đối với Hạ Hiểu, đây chính là chuyện vô nghĩa nhất trong đời đi học.
Không phải vì sợ thành tích kém sẽ bị mắng, mà là đến người đi họp để về mắng mình cũng không có.
Buổi sáng học bình thường, buổi chiều sẽ họp phụ huynh, học sinh sẽ ở lại đến tận khi buổi họp kết thúc.
Nhìn từng người đi đón phụ huynh của mình vào lớp, cô thở dài, quyết định không nhìn nữa, như vậy sẽ không khó chịu.
Ngay lúc này, lại có một giọng nữ gọi cô:
Hiểu Hiểu.
Hạ Hiểu quay sang tìm người phát ra giọng nói quen thuộc ấy.
Vài giây sau cô đã nhìn thấy chị Tiểu Linh đứng trong đám đông vẫy tay với mình, cô liền chạy lại hỏi:
"Chị Tiểu Linh, sao chị lại ở đây?"
"Thím Vương bảo chị đến. Thím ấy nói hôm nay trường em họp phụ huynh, nhưng mà em không có người thân nên bảo chị đi thay, dù sao chị cũng sắp thành chị gái em luôn rồi."
Hạ Hiểu nở nụ cười tươi với Tiểu Linh.
Chị gái này lúc nào cũng chăm sóc cô như em gái ruột vậy, bây giờ còn đến đây với cô, xem ra cũng được an ủi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!