Ngủ một giấc đến sáng, tinh thần của Hạ Hiểu đã tốt hơn nhiều, sức khỏe cũng ổn định hơn.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, quyết định cho cô xuất viện, kê một đơn thuốc mới cho cô, dặn dò phải uống đúng buổi.
Cũng thật may hôm nay là cuối tuần, không cần phải đi học.
Hạ Hiểu hí hửng ôm lấy cặp nhảy chân sáo ra ngoài, bỏ lại Cố Duệ phía sau đang giúp cô cầm thuốc.
Vừa ra khỏi bệnh viện thì xe nhà Cố Duệ cũng vừa tới.
Tài xế đi xuống mở cửa xe cho hai người, Cố Duệ để Hạ Hiểu vào trước rồi mình mới vào ngồi bên cạnh.
Tài xế ngồi vào ghế lái, quay xuống hỏi anh:
"Cậu chủ muốn đi đâu?"
Về nhà trước đã.
Hạ Hiểu vừa nghe xong đã muốn nhảy xuống xe.
Lần trước chỉ gặp mặt thoáng qua với Lý Tinh Thần đã dọa Hạ Hiểu sợ chết khiếp rồi, lần này còn muốn cô về nhà anh.
Hạ Hiểu chạm tay vào cần gạt muốn mở cửa, nhưng mà...! bị khóa mất rồi.
Cô bất lực nhìn chiếc xe di chuyển càng ngày càng xa bệnh viện.
Hạ Hiểu ngồi im thở dài, suy nghĩ cách để làm sao đối mặt với người nhà anh.
Cố Duệ nhận ra sự sầu não của Hạ Hiểu, nhưng lại không nói cho cô biết mà nhếch miệng cười nham hiểm.
Xe đến nhà, chầm chậm tiến vào khuôn viên.
Cố gia được mệnh danh là giàu nhất thành phố H, không chỉ kinh doanh đá quý, mà còn đầu tư tài chính cho các công ty, nắm giữ nhiều cổ phần của nhiều công ty.
Bước chân vào nhà thôi cũng đủ biết những bài báo kia không hề viết điêu.
Nhà Cố Duệ là một dinh thự ở gần ngoại ô, như vậy có thể yên tĩnh, không bị sự ồn ào của thành phố quấy nhiễu.
Tuy ở gần ngoại ô, nhưng kiến trúc so với những biệt thự trong thành phố chỉ có hơn chứ không kém.
Khuôn viên rất rộng, xung quanh đều trồng mấy loại hoa quý, có loại Hạ Hiểu biết, có loại không.
Càng đi sâu vào trong, càng có nhiều thứ thú vị hơn.
Xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho hai người.
Hạ Hiểu vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp vừa rồi mà quên mất, bản thân tiếp theo cần phải đối mặt với ai.
Hạ Hiểu bước chân vào nhà lại càng ngạc nhiên hơn.
Bên trong được trang trí toàn những món đồ đắt tiền.
Phía trên trần có một chiếc đèn chùm rất tinh xảo, giá cũng tầm vài vạn tệ.
Ở bên phải phòng đặt một bộ bàn ghế sofa, nhìn qua cũng biết là chất lượng cực kỳ tốt, còn bên trái đặt một chiếc TV lớn, còn có rất nhiều, rất nhiều những món đồ khác nữa.
Nhưng mà căn nhà rộng như vậy, sao lại không thấy ai hết nhỉ? Hạ Hiểu lúc này mới nhớ ra, lập tức chạy đến nắm lấy tay Cố Duệ, bẽn lẽn hỏi anh:
"Ba...! ba mẹ...! cậu đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!