Chương 33: Anh đẹp lắm, như thế này lại càng đẹp hơn

Editor: lemonade

=======

Hoa Minh nhìn chằm chằm tin nhắn này, tựa như chỉ cần nhìn dòng văn bản này cũng có thể hình dung được biểu cảm tức giận muốn ăn tươi nuốt sống của Khang Vạn Lý vậy.

Hắn đợi vài giây, dự là sẽ không nhận được bất kì tin nhắn trả lời lại nào. 

Quả nhiên Khang Vạn Lý không nhắn nữa. 

Cái tính cách này dễ hiểu ghê. 

Hoa Minh gõ thêm vài chữ: [Đừng có đi lung tung một mình đấy.]

Sau khi gửi xong, hắn không chú ý đến tin nhắn nữa mà ấn mật khẩu mở cửa nhà. 

Trong nhà không có ai cả, Hoa Minh ném chìa khoá sang một bên, sau đó lập tức đi đến phòng tắm. Bây giờ hắn cực kì muốn đi tắm. 

Hoa Minh đang rất nóng, nhiệt độ nóng bừng kia tập trung trên cơ thể của hắn, đồng thời cũng sục sôi ở trong lòng của hắn, thiêu nóng đến mức ý thức mơ hồ. Đứng dưới nước lạnh một hồi lâu, hắn sờ so/ạng mặt mình, chống tay lên vách tường điều chỉnh cảm xúc.

Cậu ấy.. đôi chân tuyệt đẹp mà lòng hắn luôn hướng đến... cũng chẳng phải là Khang Vạn Lý. 

Thái độ của Khang Vạn Lý đối với quần áo nữ quá là cự tuyệt, vừa rồi do phản ứng của Khang Vạn Lý mà hắn tạm thời bị hưng phấn thu hút.

Đến bây giờ, cảm xúc của hắn mới dần dần lâm vào sự mất mát. 

Hắn phải thừa nhận rằng thật ra hắn rất hy vọng là Khang Vạn Lý chính là người mà hắn đang tìm kiếm. 

Đáng tiếc là thế giới này không tồn tại sự trùng hợp đến thế, sẽ không khiến con người ta được như ý. 

Hoa Minh im lặng một hồi lâu, trong lòng cứ thấy lạ lạ. Tựa như việc nhớ đôi chân tuyệt đẹp ấy nó đơn giản như thế, nhưng lại không thể dùng từ ngữ nào để tả được.

Hắn càng suy nghĩ thì trong lòng lại càng thêm buồn phiền, không bao lâu thì lửa giận càng ngày càng chất thành đống, không chỗ nào trút ra được. 

Hoa Minh không biết là mình giận cái gì nữa, chờ khi hắn bước ra khỏi phòng tắm thì sắc mặt đã trở nên cực kì khó coi.

Sau đó hắn bước đến xem điện thoại, khung chat của Khang Vạn Lý vẫn còn nằm ở trên cùng. 

Sắc mặt Hoa Minh tối tăm nhìn chăm chăm chốc lát thì bỗng nhiên giữa mày nhảy dựng lên.

Lát sau, hắn ngồi vào bàn học, cẩn thận lấy bức vẽ mà hắn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ra. 

Sau mấy năm không vẽ, đột nhiên Hoa Minh nảy sinh ra cảm giác muốn được vẽ. Hứng thú của hắn đối với thứ gì đó thật sự là ngắn đến khó tin, đây vẫn là lần đầu tiên hắn muốn cầm bút lên vẽ sau ngần ấy năm bỏ xó cái sở thích này. 

Hắn chọn một cây bút chì trong đống dụng cụ vẽ tranh khi trước, chầm chậm gọt đầu bút, sau đó, hắn bôi đi phần đầu của nhân vật trong bức hoạ của Tưởng Điềm, rồi không chút do dự mà bắt đầu hạ bút. 

Tư thái vẽ tranh của Hoa Minh rất thành thạo, chỉ với vài đường nét ít ỏi, một gương mặt mới đã xuất hiện trên mặt giấy rồi.

Gương mặt mới kết hợp với đôi chân xinh đẹp mà Tưởng Điềm đã vẽ, tạo ra một bức vẽ hoàn toàn mới. 

Nếu bây giờ có học sinh Mỹ thuật như Tưởng Điềm hoặc Ninh Tu ở đây thì chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Trình độ vẽ tranh của Hoa Minh cho dù là so sánh với giáo viên ở phòng vẽ đi chăng nữa thì chỉ có hơn chứ không kém.

Người này rõ ràng là đã bỏ Mỹ thuật cả mấy năm trời, nhưng đặt bút xuống vẽ thì vẫn có thể khiến người khác ngạc nhiên không thôi..... Với tài năng như thế, khó trách được người ta gọi là nghệ sĩ toàn tài. 

Thời gian yên tĩnh trôi qua, mười phút sau, Hoa Minh thổi một hơi, mấy vụn bút chì bay đi mất, trên giấy hiện ra một gương mặt xinh đẹp.

Người nọ có đôi mắt tròn tròn, chóp mũi cao tinh xảo, gương mặt thì phồng phồng lên, tựa như là đang tức giận vậy. 

Đúng thật là Khang Vạn Lý đây mà. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!