Editor: lemonade
======
Bên trong căn phòng yên tĩnh, Từ Phượng sợ mất mật căng da đầu ngó sang
Hoa Minh không có lộ ra vẻ tức giận, nhấc tay lên, thò tay vào túi áo sơ mi không nhanh không chậm lấy ra một bức vẽ.
Kiều Di Nhiên nhạy bén giật mình, phát hiện ra một chi tiết khiến người ta không vui: Hoa Minh luôn mang theo bức vẽ bên mình.
Người con trai lúc nào cũng lạnh lùng với người khác như Hoa Minh lại mang theo một bức vẽ kè kè bên mình sao, đây là thích đến cỡ nào vậy?
Chỉ với một bức vẽ thôi sao?
Từ Đại Kiều không chú ý nhiều lắm, cô nàng chỉ lo chăm chăm nhìn bức vẽ, tờ giấy đang gập lại được mở ra, cô vô thức mà ngừng thở, nhỏ giọng a một tiếng.
Khi trước, cô chưa bao giờ nghĩ đến trong bức tranh này vẽ cái gì, chỉ để ý đây là tranh của Tưởng Điềm, bây giờ vất vả lắm mới được thấy, bỗng nhiên cảm thấy có hơi kì lạ, nhất thời không biết phải nói gì.
Bởi vì bức vẽ này là phác hoạ dáng người, cố tình không vẽ rõ ra diện mạo, chỉ thấy được một dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc váy ngắn ngồi trên ghế mà thôi.
Từ Đại Kiều muốn phối hợp khen một câu đẹp nhưng lại không thấy được mặt, sao lại nhận xét xấu hay đẹp được đây, chẳng lẽ khen người này chân dài quá à?
Từ Đại Kiều thật sự không nhìn ra được điểm đặc biệt của bức vẽ này, nghĩ tới nghĩ lui quả nhiên trọng điểm không phải là bức vẽ mà là đây là bức tranh của Tưởng Điềm vẽ.
Mí mắt Từ Phượng giần giật, cậu ta và Từ Đại Kiều không giống nhau, suy nghĩ cứ chạy đáo chạy để.
Cậu ta từng được Hoa Minh nhờ đi tìm một người con trai thích mặc đồ nữ, vội nhìn thoáng qua thì cậu ta lập tức nhận ra được một chân tướng. Hình như người trong bức vẽ chính là cậu trai kia, đã vậy còn mặc váy ngắn!
Vấn đề lập tức được đưa ra ánh sáng, anh Minh ngày nào cũng nhìn ngẩn ngơ vào bức vẽ một người con trai làm gì??? Từ Phượng thật sự không dám nghĩ sâu xa thêm nữa!!
Thân phận và vị trí của Kiều Di Phương không cho phép cô xen vào quá nhiều, vì thế cô chỉ có thể đứng nhìn bức vẽ từ xa, cô cố gắng suy nghĩ, tâm tư có hơi lung lay.
Nhìn sắc mặt của Hoa Minh cũng biết rõ ràng là hắn cực kì yêu quý bức vẽ này, mà cô đã không ngừng quan sát thái độ của Hoa Minh đối với Tưởng Điềm ở trong trường, xác thực là hai người rất ít khi tiếp xúc, vì thế nên người mà Hoa Minh để ý không phải là Tưởng Điềm mà là người được vẽ kia.
Rốt cuộc thì người này là ai chứ.....
Kiều Di Nhiên nhìn chằm chằm bức vẽ, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô học múa nên cũng có hiểu biết với cơ thể con người, người con gái trong bức vẽ này quá cao, tuy là đang mặc váy nhưng tỉ lệ cơ thể hoàn toàn không phù hợp để có thể là một cô gái.
Ngực không có, eo cũng không, nghe nói trình độ vẽ tranh của Tưởng Điềm rất cao, không thể nào xem nhẹ ở khả năng đó được.
Nói không chừng người trong tranh là con trai....
Trực giác của Kiều Di Nhiên rối loạn, cô cứ cảm thấy đường nét gương mặt và dáng người của người này hình như đã thấy qua rồi, chắc là đã gặp qua ở đâu đó.
Bỗng nhiên, sắc mặt Kiều Di Nhiên cả kinh, tựa như đã nghĩ ra cái gì, cô vội vàng điều chỉnh biểu cảm, làm bộ lỡ đãng nói:
"Ấy, dáng vẻ mang khẩu trang của người này có hơi giống Khang Vạn Lý nha."
Thân thể Hoa Minh đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó, đột nhiên Kiều Di Nhiên bị Hoa Minh nhìn thoáng qua.
Vào khoảnh khắc ấy, trái tim của Kiều Di Nhiên như bị ai đó nện vào, không thể hồi phục lại được....... Doạ người quá rồi đấy.
Đúng là tin đồn chẳng phải là vô căn cứ rồi, đôi khi Hoa Minh thật sự thật sự rất đáng sợ.
Từ Phượng nghe thấy ba chữ Khang Vạn Lý thì hơi sửng sốt, sau đó bắt đầu cười, cười đến thở hổn hển:
"Cậu nói bậy bạ gì đó! Có phải cậu muốn chọc tôi cười chết không hả ha ha ha ha ha!"
Kiều Di Nhiên lộ biểu cảm hơi ngượng ngùng, Từ Đại Kiều cũng cười, vỗ vỗ Kiều Di Nhiên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!