"Thả tôi ra! Các người thả tôi ra. Tống Đình, anh làm phản đúng không? Anh có biết tôi là ai không? Anh ép tôi tới đây làm gì? Tôi cho anh biết, anh nhanh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ bảo Ân Tuấn xử anh, anh có nghe không?"
Giọng nói của Sở Anh Lạc vô cùng sắc bén, cho dù còn chưa tới phòng bệnh nhưng Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều nghe được.
Diệp Ân Tuấn vốn định xem phản ứng của Thẩm Hạ Lan.
Năm năm!
Anh đã giải thích và xin lỗi chậm mất năm năm!
Không biết Thẩm Hạ Lan còn có thể tiếp nhận, còn có thể tha thứ cho quyết định ban đầu của anh không?
Nếu sớm biết quyết định như vậy sẽ làm cho hai người bọn họ cách trở âm dương, anh thà tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng bây giờ tiếng kêu to của Sở Anh Lạc đã phá tan tất cả những điều này.
Cũng bởi vì tiếng kêu của Sở Anh Lạc đã khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều thu lại cảm xúc.
Nguy hiểm thật!
Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là cô lại muốn nói ra chuyện năm đó, thậm chí còn muốn chất vấn Diệp Ân Tuấn sao có thể nói dối mà không đỏ mặt như vậy.
Cũng may Sở Anh Lạc tới rồi!
Thẩm Hạ Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi chán nản khi tháy đến nay mình vẫn còn tức giận trước lý do thoái thác của Diệp Ân Tuấn.
Không thể để cho anh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình được!
Cô cúi đầu, nhanh chóng giấu đi cảm xúc, cười lạnh nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh thật sự định bảo cô ta tới trả lại một tát này cho tôi, chứ không phải bảo cô ta tới đối phó với tôi đấy chứ? Xem thử vẻ cao ngạo kia đi, còn có thể xử trợ lý đặc biệt của anh. Địa vị của Sở Anh Lạc này ở nhà họ Diệp quả nhiên không thấp đâu."
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn càng thêm khó coi.
Năm năm qua, anh không phải là không biết sự kiêu ngạo hống hách của Sở Anh Lạc, nhưng bởi vì cô ta sinh ra Diệp Tranh, mà dưới tình huống Diệp Tranh cũng không thể rời khỏi mẹ, anh vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ thấy cô ta càng lúc càng không tự hiểu lấy mình, ánh mắt Diệp Ân Tuấn cũng lạnh dần.
Trong khi bọn họ nói chuyện, Tống Đình đã dẫn theo Sở Anh Lạc vào phòng bệnh.
"Tổng giám đốc Diệp, tôi đã dẫn cô Sở tới cho anh."
Sở Anh Lạc cũng sửng sốt.
Cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn ngồi ở bên giường của Thẩm Hạ Lan tự tay cho lăn mặt cho Thẩm Hạ Lan, trong giây lát có phần không phản ứng kịp.
"Ân Tuấn? Sao anh lại ở đây? Còn nữa, mặt Lisa sao vậy?"
Vẻ mặt Sở Anh Lạc ngỡ ngàng.
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh nói: "Cô Sở, cô thật là biết diễn kịch. Chẳng lẽ dấu tay trên mặt tôi không phải là kiệt tác của cô?"
"Cô nói linh tinh gì vậy? Tôi làm chuyện gì, đánh cô à? Lisa, cô đừng ngậm máu phun người!"
Sở Anh Lạc vừa nghe đã biết được mình trúng kế.
Cô ta giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ nhưng không thành công.
"Ân Tuấn, anh đừng nghe cô ta nói! Em không đánh nhau cô ta! Em không có!"
"Những thực phẩm bổ dưỡng không phải là cô mua sao? Không phải là cô để ở chỗ này à?"
Diệp Ân Tuấn chỉ vào thực phẩm bổ dưỡng trước mắt lạnh lùng mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!