Thẩm Minh Triết đi theo Diệp Ân Tuấn ra khỏi bệnh viện, lên xe Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn cậu bé, trong lòng đầy thỏa mãn, đứa trẻ này thật sự là càng nhìn càng thấy vừa mắt.
"Có muốn mua cho Diệp Tranh chút đồ gì đó không?"
Anh chỉ muốn ở cạnh Thẩm Minh Triết thêm một lát, nhưng lại không tìm thấy lý do thích hợp. Một tổng giám đốc muốn mua cái gì, không phải chỉ cần nói một tiếng là được rồi sao?
Thẩm Minh Triết hơi kinh ngạc, cũng biết mình đi tay không thì không ổn lắm, khẽ gật đầu.
Hai người đi vào cửa hàng.
"Diệp Tranh thích gì?"
Thẩm Minh Triết vừa quay về Hải thành, thật ra cũng không hiểu rõ về Diệp Tranh cho lắm, chuyện cậu biết chỉ là cậu ta là con của Diệp Ân Tuấn mà thôi, nhưng cái thân phận này lại khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn.
Diệp Ân Tuấn ngây người.
Diệp Tranh thích gì?
Hình như anh thật sự không biết.
Anh luôn đưa những thứ tốt nhất cho Diệp Tranh, bất kể là món đồ chơi mới ra mắt, hay quần áo vừa được đưa ra thị trường, chỉ cần là thứ tốt nhất, anh đều kêu người giữ lại cho Diệp Tranh, nhưng Diệp Tranh thật sự thích cái gì, dường như anh cũng chưa từng hỏi đến.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn lúc này, Thẩm Minh Triết cười lạnh, nói: "Chú có phải là ba cậu ấy không vậy? Ngay cả con trai mình thích gì cũng không biết, vậy mà cũng làm cha được?"
Những lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi xấu hổ.
Một đứa bé như vậy, vì sao lại luôn khiến anh kinh ngạc chứ?
Nhớ tới cảnh tượng trong nhà vệ sinh ở sân bay, Diệp Ân Tuấn giống như vô ý mà hỏi một câu.
"Lúc ở sân bay có phải cháu cố ý không?"
"Chú nói cái gì? Cháu nghe không hiểu. A, món đồ chơi kìa nhìn đẹp quá."
Thẩm Minh Triết giả ngốc, hơn nữa rất nhanh chạy về một phía trong khu bán đồ chơi, dáng vẻ như vậy rõ ràng là chột dạ.
Quả nhiên vẫn còn là con nít, không thể nào hoàn toàn bình tĩnh được.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu cười, trên mặt hiện vẻ trìu mến.
Anh đi theo Thẩm Minh Triết đến khu đồ chơi, cứ nghĩ cậu bé sẽ xem đồ chơi của trẻ em bốn năm tuổi, không ngở Thẩm Minh Triết lại đi đến khu vực bán người máy lego, hơn nữa còn cầm một món đồ chơi lập trình bắt đầu nghiên cứu.
"Cháu biết lập trình?"
Điều này thật sự khiến Diệp Ân Tuấn bất ngờ.
Thẩm Minh Triết thuận miệng nói: "Từ nhỏ đã thích, mẹ cháu mua cho cháu rất nhiều đồ chơi lego."
Trong lúc nói chuyện, tay Thẩm Minh Triết đã sửa lại lập trình, món đồ chơi ban đầu lập tức có thêm vài chức năng mới.
Tròng mắt Diệp Ân Tuấn đảo nhanh, vẫn không nhúc nhích.
"Thích không? Thích thì cứ mua đi."
"Cháu đã chơi chán từ lâu rồi, có điều Diệp Tranh chắc sẽ thích, cứ mua cái này đi."
Thẩm Minh Triết đưa món đồ chơi cho người bán hàng, lấy một tấm chi phiếu từ trong túi tiền ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!