Đến ngày hôm ấy, Tần Thời Nguyệt tự dưng lại thấy hồi hộp.
Tuy nửa năm nay cô đã quen với việc cùng lên lớp với nhóm sinh viên giỏi giang, nhưng người đứng trên bục giảng hôm nay chính là Dụ Du. Cô giống như binh sĩ đang chuẩn bị tiếp nhận duyệt binh, cho nên trước khi ra cửa cô đã phải thay đến bảy, tám bộ đồ.
Lúc thì thấy bộ này quá đơn sắc, lúc lại sợ mình mặc đồ lố lăng quá không phù hợp với sinh viên, sau khi hành xác một buổi trời, lại gặp phải đoàn diễu hành ở trên đường.
Dậy sớm ba tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng cô lại vào lớp sát giờ.
Sinh viên đến nghe giảng nhiều hơn Tần Thời Nguyệt nghĩ, cô vừa bước vào cửa bỗng thấy hơi bỡ ngỡ, cũng may là có Nghiêm Minh Tri giữ chỗ giúp, vẫy tay gọi cô từ xa.
Hiếm khi được ngày xuân rực rỡ, bên ngoài cửa sổ, chim chóc thi nhau hót vang hòa cùng những cánh hoa rực rỡ, vài ba sinh viên châu đầu ghé tai nhau, cả phòng hò hét ầm ĩ.
Tần Thời Nguyệt vừa ngồi xuống, phòng học ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dụ Du đẩy cửa bước vào đi lên bục giảng.
Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh như một cơn gió tĩnh lặng thổi bay sự ồn ào của căn phòng.
Vì anh xuất hiện nên bầu không khí trong phòng học trở nên yên lặng, nhưng không hề ngột ngạt.
Tần Thời Nguyệt phát hiện ra một điều, nữ sinh trong phòng học bất kể đến từ nước nào, cũng đều nhìn anh một cách chăm chú.
Có những người táo bạo hơn một chút, ánh mắt như muốn giật cà vạt Dụ Du xuống, rồi xé sơ mi của anh vậy.
Tần Thời Nguyệt trợn mắt khẽ hừ.
Mấy người đến đây để học đấy à?
Rõ ràng là đi tìm bạn trai mà.
Cũng may, Dụ Du đã quá quen với những tình huống thế này.
Anh không mở màn hình chiếu lên ngay mà chống tay lên mặt bàn, nhìn xuống dưới lớp học, ánh mắt dừng lại trên người Tần Thời Nguyệt vài giây, sau đó mới bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.
Ngay khi anh cất giọng, ánh mắt Tần Thời Nguyệt khẽ khựng lại.
Lần này, cô đến Anh cũng khá là lâu rồi, mà nhắc tới cũng khéo, mỗi lần gặp Dụ Du cô đều không có cơ hội giao lưu với bên ngoài.
Mà lần này lại là lần đầu tiên cô nghe thấy Dụ Du nói tiếng Anh.
Giọng anh không phải giọng Oxford như Thời Yến, nhưng vì đi du học nhiều nước nên phát âm của anh mang theo một chút phong tình được gom góp từ khắp mọi nơi.
Mỗi một âm cuối của anh đều khiến hai tai Tần Thời Nguyệt nóng ran.
Cô ôm mặt nhìn anh, bắt đầu thất thần, trí tưởng tượng trong đầu đã đi thẳng đến tương lai, tiến vào thế giới hai người với Dụ Du.
"Thời Nguyệt?"
Nghiêm Minh Tri ngồi bên cạnh khẽ khều cô, "Em có nghe giảng không?"
"Hả?" Tần Thời Nguyệt bỗng hoàn hồn, "À à, em đang suy nghĩ."
Cô nhìn thoáng qua Dụ Du, màn hình chiếu sau lưng anh vẫn chưa mở.
"Anh ấy đang nói gì thế?"
Nghiêm Minh Trí là anh trai của bạn thân Tần Thời Nguyệt, hai người cũng xem như là cùng nhau lớn lên, sau lại cùng nhau sang Anh du học. Học lực Tần Thời Nguyệt bết bát thế nào Nghiêm Minh Tri biết rất rõ.
Nhưng dạo gần đây, Tần Thời Nguyệt thay đổi rất lớn, trở nên ham học hỏi, mà Nghiêm Minh Tri là học sinh giỏi thích giúp người làm niềm vui. Hồi cấp ba cậu ta cũng từng là cứu tinh của mấy học sinh yếu kém, vì thế bây giờ cậu ta cũng sẽ không mặc kệ Tần Thời Nguyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!