Trịnh Thư Ý: Mày đoán xem anh ta nói gì?
Tất Nhược San: Hả? Nói gì à? Không đành lòng để mày ăn lẩu một mình hả?
Trịnh Thư Ý: Thằng cha ấy nói không đành lòng để tao vào bệnh viện tâm thần:).
Trịnh Thư Ý: Lúc đó lão nhìn tao chằm chằm, rồi còn nói "Tượng vàng Oscar" nữa chứ!!!
Trịnh Thư Ý: Mày nghe đi! Đây là tiếng người hả??
Tất Nhược San: Đồ đàn ông thối, đồ mạnh miệng.
Tất Nhược San: Có ai lại đành lòng bỏ rơi Trịnh Thư Ý, người khai sáng vẻ đẹp của loài người chúng ta chứ.
Trịnh Thư Ý: Mày nói đúng đó.
Tất Nhược San: Cưới nhớ mời tao đấy.
Trịnh Thư Ý: Ừ, không quên mày đâu.
Trong lúc Trịnh Thư Ý trả lời tin nhắn của Tất Nhược San, chiếc xe đang chạy về phía đại lộ.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thời Yến ngồi bên ghế lái, đang định mở miệng thì điện thoại Thời Yến lại vang lên.
Trịnh Thư Ý đành cất điện thoại vào, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, tốc độ xe rất nhanh, Thời Yến nhìn đường, tựa như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mặc kệ nó đổ chuông.
"Này…"
Chờ một lát, ngón tay Trịnh Thư Ý lại rục rịch, chỉ chỉ điện thoại đặt trêи bảng điều khiển, "Điện thoại anh reo mãi kìa, nếu anh không nhận được thì em…"
Thời Yến nhướng mày, thuận miệng đáp, "Là cháu gái tôi."
Trịnh Thư Ý đổi giọng ngay, "Vậy em tắt giúp anh nhé."
"…"
Thời Yến nghiêng đầu liếc nhìn Trịnh Thư Ý.
Vẻ mặt cô vô cùng thản nhiên, còn chớp mắt với anh nữa.
Thời Yến yên lặng quan sát cô, sau đó mới nói, "Hình như cô có thành kiến với cháu gái tôi thì phải?"
"Sao lại thế được?" Trịnh Thư Ý mỉm cười quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em đâu biết cháu gái anh, sao lại có thành kiến với cô ấy được? Với lại, cháu gái của anh thì chắc cũng đẹp giống anh nhỉ? Mà em từ trước đến giờ luôn thích người đẹp."
Thời Yến khẽ cười, vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, anh cầm điện thoại lên.
"Ừm."
"Tùy con."
Thời Yến đáp ba chữ, Tần Thời Nguyệt bên kia lại giống như đã được tiếp thêm sức mạnh, càng kiên định với ý kiến của mình hơn.
Chuyện là thế này.
Lúc cô gọi điện cho Thời Yến lần thứ nhất, hiện trường "tai nạn" đã có không ít người vây lại xem.
Ban đầu Tần Thời Nguyệt sợ lắm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện thế này, đầu óc không nghĩ ra được gì, toàn thân như bị nhấn chìm bởi sự căng thẳng và hoảng sợ, cô tưởng mình đã đụng chết người, cũng có thể đoán trước cuộc sống nửa đời sau của mình phải sống trong ám ảnh vì sự cố này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!