Thường tướng quân đối xử với huynh rất tốt.
Khi Lục Thận Hành và Tân Lương đến kinh thành đã là hoàng hôn, dọc đường hai người đều không dừng chân.
Cả người lẫn ngựa đều đầy phong trần mệt mỏi, gần như kiệt sức.
Đồng Nghĩa xoa mặt, "Tướng quân, mạt tướng đem quân sư trở về."
"Cùng nhau đi." Lục Thận Hành nắm dây cương đi chậm rì rì về con đường phía Đông, "Vừa lúc thuận đường."
Đồng Nghĩa gãi da đầu, "Tướng quân chuyển nhà rồi?"
Binh lính đi theo sau lắc đầu nguầy nguậy.
Một bên phía Bắc một bên phía Đông, bắn đại bác cũng không đến.
Tân Lương đi đằng trước nhấp môi, "Không cần đưa ta về."
Lục Thận Hành cong môi cười, "Không sao."
Tân gia.
Lục Thận Hành ngồi trên ghế, đánh giá thiếu niên đang lôi kéo Tân Lương, vị trong lòng của Cảnh Vương, nam chính số hai, Tân Vĩ Trần.
Một bông sen trắng vừa ngây thơ vừa thuần khiết.
"Nhị ca, huynh đi thành Tây Lang vậy mà cũng không bảo người mang một phong thư nào về nhà, mọi người đều rất nhớ huynh.
Tân Vĩ Trần bĩu môi, đôi mắt xinh đẹp kia như có nước gợn nhộn nhạo.
Thu hồi tầm mắt, Lục Thận Hành không kiềm được thầm nghĩ, nếu đôi mắt của Tân Lương có thể nhìn thấy ánh sáng, phải chăng cũng sẽ giống thế này hay không…
Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn không biết được.
Tân Vĩ Trần ngượng ngùng cười với Lục Thận Hành, "Thường tướng quân, cảm ơn ngài đã đưa nhị ca trở về."
Lớn lên đáng yêu, tính tình phiền phức, Lục THận Hành tổng kết người này trong vài chữ, hắn lười phản ứng, chỉ có lệ nâng cằm cười cười.
Tân Hồng Yên ở bên ngoài gấp rút trở về.
Đầu tiên lão đem trà bánh điểm tâm ra mời, sau đó khách khí hàn huyên một hồi đem hết huynh đệ tỷ muội của Tân Lương ra giới thiệu hết một lượt.
Cuối cùng lão chỉ vào một thiếu nữ đầy xuân sắc, "Thường tướng quân, đây là tiểu nữ của lão phu."
Nhìn thấy mỹ nữ, thái độ của Lục Thận Hành liền thay đổi, lộ ra một nụ cười với Tân Hiểu Nhiễm.
Tân Hiểu Nhiễm đỏ mặt, cúi đầu nhìn chân.
Một màn này rơi vào mắt Tân Hồng Yên, lão nhấp một ngụm trà, âm thầm tính toán.
Các vị tiểu thư Tân gia nhỏ giọng khe khẽ nói chuyện, đơn giản đều quay xung quanh Lục Thận Hành, Tân Lương đứng bên cạnh nghe một chữ cũng không lọt khỏi tai.
Có người không nhịn được đã quay sang hỏi Tân Lương, "Nhị ca, Thường tướng quân đã có người trong lòng chưa?"
Tân Lương mặt vô biểu tình nói, "Ta không biết."
Lục Thận Hành chịu không nổi cái bầu không khí này, đứng dậy cáo từ đi về.
Hắn vừa đi khỏi, Tân Hồng Uyên vừa mới mặt mày ôn hòa lập tức thay đổi biểu tình, nói với Tân Lương, "Theo ta đến thư phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!