Tân Lương đã được ta che chở rồi
Hôm sau Lục Thận Hành mới cảm thấy có điểm không đúng, vì cái gì hắn lúc nào vừa nói xong Tân Lương cũng xoay người tìm cớ bỏ chạy.
Đồng Nghĩa tìm được thời cơ để hỏi, "Tướng quân, ngài cãi nhau với Quân sư rồi?"
Lục Thận Hành buồn bực nghĩ, ta nào có, "Hắn hình như chưa ăn gì, ngươi đem hai khối bánh qua đó đi."
Vừa nghe hai mắt Đồng Nghĩa liền trợn ngược, trước khi rời đi còn ở trên người Lục Thận Hành bối rối quét mắt nhìn từ trên xuống dưới.
"Quân sư, Tướng quân bảo ta đem bánh qua cho ngài."
Khi Tân Lương sờ đến miếng bánh, biểu tình trên mặt trở nên khó tả.
Mặt Đồng Nghĩa co rút, cái này là giận rồi? Không giống lắm mà?
Dọc đường đi Lục Thận Hành cũng không nói thêm lời nào với Tân Lương.
Hắn nghĩ muốn đau hết xương sọ để xem mình đắc tội thanh niên này chỗ nào.
Không lẽ tỏ ra thiện chí cũng có tội à?
Thương Nguyệt là thành phố phồn hoa nhất phía nam ở kinh thành.
Trời nước đều cùng một màu, sống ở đây thật làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ở trong khách điếm, Lục Thận Hành còn rào trước đón sau sợ Cảnh Vương giở trò, để cho an toàn, hắn quyết ở chung một phòng với Tân Lương.
Cảnh Vương cầm quạt giấy phe phẩy, cười nói, " Tình cảm của Thường tướng quân và Quân sư thật làm ta hâm mộ."
Vậy thì cứ từ từ hâm mộ đi, Lục Thận Hành liền mang Tân Lương lên lầu trước khi anh kịp từ chối.
Đứng trong phòng, Lục Thận Hành nhìn đăm đăm thanh niên đang trước mặt, nhíu mày, "Tân Lương, em trốn tránh tôi."
Sau lần trò chuyện cuối cùng đó, xưng hô giữa hai người đã thay đổi.
Tân Lương nghiêng đầu, "Không có."
Lục Thận Hành đóng hết cửa nẻo, ngữ khí cường ngạnh, không cho Tân Lương đường nào để cự tuyệt, "Đêm nay em phải ngủ với tôi."
Tân Lương nhíu mày, "Không."
Lục Thận Hành đã sớm cởi bỏ áo ngoài.
Lấy đi cây gậy trúc trên tay Tân Lương, như ra hiệu rằng bây giờ cái gì anh cũng không làm được.
"Đều là đàn ông, có gì mà phải sợ?" Lục Thận Hành dùng khăn ướt lau mặt, cười nhạo, "Chẳng lẽ sợ tôi ăn em?"
Tân Lương vẫn như cũ nhíu mày, toàn thân tỏa ra hơi thở kháng nghị.
Lục Thận Hành đã cởi hết giày vớ leo lên giường, nhướng mày, "Ta đếm đến ba, em còn không lên nữa, ta liền ôm em lên."
Ngón tay đang rũ xuống của Tân Lương nhẹ nhàng run lên.
Lục Thận Hành một tay chống đầu, không thèm để ý lên tiếng, "Ba, hai,... một rưỡi..."
Khóe môi Tân Lương như có như không nâng lên, nhả ra hai chữ, "Ấu trĩ."
Biểu tình Lục Thận Hành co giật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!