Chương 5: Quân Sư Của Ta Là Kẻ Mù5

Thế giới xám xịt của Tân Lương có một chút ánh sáng.

Ngày 17 tháng 6, mặt trời chói chang, trong khi cả thành Tây Lang là một mảnh yên tĩnh, có đoàn người lặng lẽ rời đi, hướng về phía đống.

Tân Lang cải trang thành tú tài nghèo, ngồi trong góc xe ngựa.

Anh buông mi mắt, lông mi cong dài đổ bóng xuống gò má, nhìn như ngủ rồi.

Lục Thận Hành đi bên anh như một kiếm sĩ lang bạt, dù trong thực tế lại chẳng thể vung được đường kiếm nào.

Hai người đi một đường không nói chuyện, chỉ xuống xe lấp bụng mỗi khi vào trạm dịch, ai cũng có suy tư riêng.

Lục Thận Hành gọi Đồng Nghĩa đến, nói, "Dưới chân núi Ngũ Trang có ổ cướp, các ngươi cẩn thận một chút."

Đây là con đường duy nhất để đến kinh thành, bằng không hắn cũng không mạo hiểm như vậy.

Phất tay để Đồng Nghĩa và đoàn người tiếp tục lên đường, Lục Thận Hành nhíu mày, thân phận của hắn có vấn đề, không thể ăn vạ ở kinh thành.

Chỉ có thể tìm cách xử lý nhanh gọn, càng ít dây dưa càng tốt.

Hắn cần tranh thủ chuyến này hoàn thành luôn nhiệm vụ, mau chóng kết thúc thế giới này để tới cái sau.

"Cho ta một bản tư liệu của Tân gia."

"Ting, Lục tiên sinh hãy hát ca khúc chủ đề của Bi tình hệ liệt."

Kí ức lần trừng phạt trước còn vô cùng rõ ràng, tới bây giờ Lục Thận Hành còn ẩn ẩn cảm thấy đau nhức cánh tay trái, mặt hắn trắng bệch, "Chỉ cần mỗi người đem ra một chút yêu thương, thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp thôi."

Nghe thấy một tông giọng kỳ lạ bên tai, Tân Lương quay đầu hỏi, "Tướng quân, người đây là đang làm cái gì?"

Lục Thận Hành lạnh lùng đáp, "Hát."

Tân Lương làm vẻ mặt khó tả, "Ồ."

Một lúc sau, Tân Lương nhíu mày, "Tướng quân, khó nghe quá."

Lục Thận Hành nhăn mặt, "Vậy ngươi bịt tai lại."

Tân Lương thật sự đem tai che lại.

Mặt Lục Thận Hành biến xanh, không phải hồi bé hắn đoạt giải ba cuộc thi hát thiếu nhi sao?

Khi họ băng qua chân núi Ngũ Trang, từ trên sườn núi trượt xuống, lao ra một toán mãnh phu cầm dao, chúng la hét ầm ĩ.

Tân Lương đang yên lành nằm nghỉ thì vành tai giần giật, "Tướng quân, ngoài đó có bao nhiêu người?"

Lục Thận Hành nhìn lên, chòng ghẹo đáp, " Bọn chúng nhảy loạn ngoài kia, đếm không được."

Khóe miệng Tân Lương không tình nguyện nhếch lên, cạn lời.

Đồng Nghĩa và một số binh lính bên ngoài xe ngựa đưa mắt nhìn nhau, hoảng hốt. Thật sự có cướp, tướng quân của chúng ta liệu sự như thần.

Tên cầm đầu la lớn, "Đàn bà giữ lại, đàn ông giết hết!"

Tên đàn em nhỏ tuổi hơn ngả người, "Đại ca, hình như không có đàn bà."

Mắt tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa, trông như thể chúng sắp được ăn thịt đến nơi.

"Trong đó nhất định có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!