Ba thích.
Lục Thận Hành phát hiện hai anh em có chút không bình thường, hơn nửa tháng liền hắn đi công tác về, trong nhà yên tĩnh khác thường.
Quản gia báo cáo đúng sự thật, "Tiểu thiếu gia đi trường đua ngựa.
Đại thiếu gia phát sốt, đang ngủ trong phòng."
"Bị sốt? Gặp bác sĩ chưa?" Lục Thận Hành một mạch cởi giày.
Quản gia nói, "Gặp rồi, cũng đã uống thuốc rồi."
Lục Thận Hành thay dép lê lên lầu 3, Thi Trường An là mục tiêu nhiệm vụ lần này của hắn, có đôi khi hắn cảm thấy Thi Trường An là người kia, đến lúc hắn tưởng bản thân có thể tin tưởng, lại cảm thấy có chỗ không đúng.
Chờ khi hắn đã chuẩn bị tâm lý thế giới này không có người kia rồi, Thi Trường An lại xuất hiện, cảm giác quen thuộc trào dâng trực tiếp đánh đổ nhận định vừa thành lập của hắn.
Lặp đi lặp lại, Lục Thận Hành vốn đã không chắc, hắn muốn thuận theo lòng mình, đáp án sẽ xuất hiện thôi.
Trong phòng không có lấy một tiếng động nào, Lục Thận Hành đi đến giường tầng dưới, thấy chăn bông đắp kín mít, người bên trong sớm muộn cũng sẽ chết ngộp.
Hắn kéo chăn ra, thiếu niên đang nhắm mắt mang sắc mặt đỏ ửng bất thường, hơi chau mày, hô hấp không đều.
"Trường An."
"Ba ơi?" Thi Trường An căng mí mắt, đôi mắt đỏ hoe.
Lục Thận Hành lấy nhiệt kế đặt bên tai Thi Trường An trong chốc lát.
Mày hắn nhíu chặt, luồn cánh tay qua chân và nách thiếu niên, bế cậu từ trên giường lên, sải bước đi nhanh ra ngoài.
Quản gia dưới lầu vừa thấy, vội vàng bước lên, "Thiếu gia."
"Đi chuẩn bị xe." Lục Thận Hành bước lên cầm áo khoác bọc lấy Thi Trường An, để đứa nhỏ nằm trong ngực mình.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, đôi môi khô khốc của Thi Trường An khẽ mím, hai má nóng rực áp vào lồng ngực Lục Thận Hành, mí mắt nặng trĩu, suy nghĩ mông lung.
Lục Thuận Hành vân vê mái tóc đen của thiếu niên trong lồng ngực, rũ mắt nhìn sợi tóc đen mềm của đứa nhỏ quẹt qua đầu ngón tay mình, suy tư.
Quản ra nhìn xe rời đi, ông thở dài.
Lòng người thiên vị, nhiều năm như vậy, thiếu gia vẫn luôn thiên vị tiểu thiếu gia, vô cùng cưng chiều, tới nỗi muốn gì cho nấy, đối với đại thiếu gia lại lạnh nhạt hơn nhiều.
Vừa rồi thiếu gia ôm đại thiếu gia, trên mặt vừa bồn chồn vừa lo lắng, ông còn tưởng mình hoa mắt.
Cuối tuần bệnh viện có không ít người, Lục Thận Hành đứng bên cạnh nhìn hộ sĩ vén tay áo lông của Thi Trường An, dùng dây chun buộc cổ tay thiếu niên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, mạch máu xanh lá nổi lên.
"Bạn nhỏ, thả lỏng nào, một chút là xong." Hộ sĩ lấy bông y tế chấm povidone lên tay Thi Trường An làm tiêu độc.
Mũi tiêm tiến vào mu bàn tay Thi Trường An, tim Lục Thận Hành đập như không chịu khống chế, mí mắt hắn đột nhiên nhảy dựng, "Từ từ!"
Hộ sĩ bị la đến run tay, cô nhịn không được trợn trắng mắt, "Tiên sinh, sao ngài còn sợ hơn con trai mình vậy? Đúng ra lúc này cha mẹ phải làm công tác an ủi con cái mới chứ."
Thi Trường An quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn mặt mày nghiêm túc, "Ba ơi, đừng sợ."
"...." Khóe miệng Lục Thận Hành giần giật, một hai phút sau mới nghiêng đầu lại hỏi, "Con nói xong chưa?"
Thi Trường An mím môi, lộ ra ý cười, "Dạ."
Trước khi đi hộ sĩ quay đầu nhìn người đàn ông có ngoại hình xuất sắc, cười nói, "Con trai của ngài kiên cường thật đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!