Ngoan nào
Trình Tự vẫn luôn muốn nuôi mèo, Lục Thận Hành cảm thấy cậu nhất định là đang nằm mơ, "Lông mèo sẽ rụng khắp nơi, chưa kể còn có mùi hôi, móng nó cào phân, sofa, giường, bàn ghế, bàn trà, tất cả mọi thứ trong nhà đều có thể có dâu chân của nó trên đó.
"... Quên đi, coi như trước đó em chưa nói gì hết." Lông tơ cả người Trình Tự đã dựng thẳng đứng.
Mấy ngày sau, không biết Trình Tự mang từ đâu về được hai con cá vàng, nhưng chưa đến nửa tháng, mắt con cá đã trợn ngược lên, bụng phình to, bay lên trời, nguyên nhân do cậu cho nó ăn quá nhiều.
Tan tầm trở về, Lục Thận Hành đặt cặp sách lên sofa, cởi tây trang đi qua, duỗi tay sờ đỉnh đầu đen nhánh của Trình Tự, "Nén bi thương, xin chia buồn."
Khóe miệng Trình Tự run rẩy, đóng chặt bể cá, tiếp tục tiễn đưa hai con cá kia.
Để bắt kịp công việc, Trình Tự không còn sáng đi chiều về nữa, ngày thường đi đến 3, 4 giờ sáng là chuyện thường, thời gian làm việc hỗn loạn.
Có rất nhiều thời điểm cậu kéo bước chân mệt mỏi trở về, Lục Thận Hành cũng đã ngủ rồi, một câu cũng chưa nói được với nhau.
Thời gian ở chung giảm đi làm Trình Tự cảm thấy bất an, cậu từ chối ông chủ, chuyển công tác đến một công ty địa ốc.
Lúc Lục Thận Hành biết chuyện, kỳ quái hỏi, "Sao em không đến chỗ chú?"
Trình Tự không nói tiếng nào, cậu đã suy nghĩ thật kỹ rồi đi cân nhắc ưu nhược điểm của việc chồng
-chồng làm cùng công ty, cuối cùng vẫn chọn con đường khác.
"Em sang thư phòng lấy mấy cái túi đồ sang đây." Lục Thận Hành cũng không hỏi nhiều, vội vàng thay quần áo ra cửa.
Trình Tự cầm đồ theo, hai người đến chỗ Trình Thiên Đạo ăn cơm.
"Chú bảy, đừng trách anh cả nói chuyện khó nghe, chờ chú già rồi, không có con cháu thì lấy ai chăm lo?" Trình Thiên Đạo cau mày uống một ngụm rượu trắng, "Không lẽ muốn đi viện dưỡng lão thành một lão già cô đơn à?"
Lão già cô đơn? Cơ mặt Lục Thận Hành co giật, "Anh cả, em là người đã có gia đình rồi, em có vợ."
"Tiểu Tự cũng có ngày già đi thôi." Trình Thiên Đạo trừng mắt.
"Chờ em ấy già thì thằng em anh cũng đã chầu Diêm Vương rồi." Lục Thận Hành cười cười.
"..." Trình Thiên Đạo nghe giọng điệu lãnh đạm của hắn, nói chuyện đi gặp Diêm Vương mà nghe giống như đi gặp lão Vương nhà bên.
"Có con cái mới có kỳ vọng, có kỳ vọng mới là viên mãn."
Trong bụng Trình Thiên Đạo có mấy lời còn chưa nói ra, liền ngó đến con trai luôn nhìn về phía mình, ánh mắt thâm trầm, ông chột dạ quay mặt đi.
Trình Tự đi tới, liếc liếc ly rượu trên bàn, "Ba, bác sĩ nói như thế nào?"
"Không thể uống rượu." Trình Thiên Đạo đằng hắng, "Chú nhỏ con tới ba mới vui, hứng lên uống vài chén thôi."
Ông lén lút nháy mắt với Lục Thận Hành, Lục Thận Hành coi như không nhìn thấy.
"Được rồi, ba bảo đảm không uống là được chứ gì." Trình Thiên Đạo không tình nguyện đầu hàng dưới ánh mắt của Trình Tự.
Lục Thận Hành và Trình Tự kết hôn được mười năm, Trình Thiên Đạo bệnh không dậy nổi, không còn nhớ được ai, Phương Vấn ở bên cạnh ông hầu ạ ăn uống vệ sinh.
Trình Tiểu Mễ đã học tiểu học ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấy Lục Thận Hành sẽ ngọt ngào gọi chú nhỏ ơi, lúc nghịch ngợm thì ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng gọi chị dâu.
Lục Thận Hành bị cô bé nắm tay dắt vào phòng, nói muốn vẽ tranh.
"Đây là baba, đây là mama." Trình Tiểu Mễ cười hì hì, lộ ra hàm răng thiếu mất chiếc răng cửa, đứa nhỏ trông vừa đáng yêu vừa nghiêm túc.
"Đây là con." Cô bé lại cười nói, "Nữa nè nữa nè, đây là anh hai với chú nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!