Chương 21: Mỗi Ngày Đều Bị Bảo Chủ Chưởng Bay

Bổn tọa chờ em trở về.

Ngày xưa Thúy Trúc Viên luôn rất yên tĩnh, tử khí trầm trầm, hôm nay lại ngẫu nhiên có vài tiếng ho, nhiều hơn một chút sinh khí.

Lục Thận Hành nằm trên giường, nuốt ngụm nước miếng làm dịu yết hầu đau rát.

Hắn xoa xoa mái tóc ẩm ướt, trở mình híp mắt nhìn Thẩm Thành đứng trước của sổ đang quay lưng lại với hắn.

"222, tao muốn xem thế giới của Thẩm Thành."

Như Lục Thận Hành muốn, trước mắt hắn hiện ra một mảng hoang vu, không có một tia sinh khí.

"Đừng có nói với tao tiến độ nhiệm vụ vẫn là 0."

Lúc sau hệ thống vang lên âm thanh, mảng hoang vu kia được phóng đại lên.

Ở chỗ đá cuội chất loạn, Lục Thận Hành nhìn thấy một gốc cỏ nhỏ, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra.

Nhành cỏ thanh mảnh, hẳn chỉ vừa mọc ra không lâu, nhưng dù sao vẫn tốt hơn không có gì.

Lục Thận Hành vừa an ủi bản thân, còn chưa đạp phải hố.

"Ting, Lục tiên sinh, một giây trước ngài vừa kích hoạt nhiệm vụ cấp H."

Lục Thận Hành ở trong lòng châm biếm, "Tao vậy mà lại không biết cơ đấy?"

Hệ thống giống như đã chặn lại hết cảm xúc tiêu cực của hắn, "Ting, nội trong mười phút thỉnh Lục tiên sinh có được ba lời ca ngợi từ chỗ mục tiêu."

Sắc mặt Lục Thận Hành khó coi, nếu cái hệ thống này đứng trước mặt hắn, khẳng định hắn sẽ tách từng linh kiện một, cầm búa đập nát.

Hắn nhảy xuống giường đi qua, làm bộ miệng lưỡi tùy ý, nói, "Bảo chủ, người cảm thấy ta thế nào."

Thẩm Thành xoay người, ánh mắt sắc bén xẹt qua, chăm chú nhìn trong thoáng chốc, y thu lại một tia cảm xúc dao động kia, "Ầm ĩ, thích đi trêu ghẹo, thích ăn ngọt, lòng mang nhiều tâm tư, có thù tất báo."

Khóe mắt Lục Thận Hành co giật, người anh em, nói nhiều như vậy là có ý gì?

"Bảo chủ, người khen ta có được không?"

Thẩm Thành nghe vậy, quăng qua một ánh mắt cổ quái.

Da mặt Lục Thận Hành vốn còn dày hơn bê tông lúc này đột nhiên sinh ra xấu hổ, cũng may Thẩm Thành không dừng lại mà nhanh chóng nói.

Đôi môi mím lại của Thẩm Thành hơi mấp máy, "Rất tốt."

Lục Thận Hành cười, "Còn gì nữa không?"

Thẩm Thành gật đầu, "Rất tốt."

Lục Thận Hành không còn gì để nói, "... Vậy là không còn gì khác?"

Thẩm Thành nhíu mày, tựa hồ đụng phải vấn đề vô cùng khó khăn.

Đối với y, rất tốt chính là tốt nhất, không có cái gì thay thế được.

Đã hết giờ, nhiệm vụ thất bại, Lục Thận Hành sắc mặt tăm tối phải chịu trừng phạt ngẫu nhiên rơi xuống.

Hắn ra ngoài tìm Tam cô lấy phân sống, phải lấy phân người bón cây.

Người hầu trung niên hàm hậu có chút xấu hổ, đứng ờ cuối thửa rau nói, "Thập Nhất à, cái này vốn là công việc của ta, ngươi cứ để ta tự làm đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!