Nói không cần thì chính là rất muốn, nói không thích thì chính là đặc biệt yêu.
Bà mụ cũng chạy theo hắn, hô lên, "Ai da, Tiểu Thúy nha, có vị khách quan điểm tên ngươi này."
"Kẻ nào? Là tên nào ăn gan hùm mật gấu rồi?"
Cửa của gian phòng bên trái mở ra, một nam tử trẻ tuổi đai quần xộc xệch đi ra.
"Ngươi cũng xứng?"
Kẻ này hình như gặp qua ở đâu, Tân đại thiếu gia cũng không nhớ rõ.
"Đúng là tại hạ." Lục Thận Hành phe phẩy cây quạt hắn vừa mua bên đường, "Bây giờ chúng ta cùng tỉ thí một trận, thấy thế nào?"
Tân Nguyên biểu tình khinh thường, "Ngươi cũng xứng?"
"Dám cược không?" Lục Thận Hành cao giọng nói, "Tân đại thiếu gia không dám sao?"
Hắn cố ý giương giọng nói, dụ cho một đám người lầu trên lầu dưới vây xem, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thấy vậy, biểu tình của Tân Nguyên liền thay đổi, "So cái gì?"
"Đơn giản thôi, chúng ta thi vật tay." Lục Thận Hành mỉm cười nói, "Nếu thắng, tại hạ sẽ lấy của Tiểu Thúy cô nương một đêm."
Tân Nguyên hừ lạnh, "Còn nếu bổn thiếu gia thắng…"
Lục Thận Hành thưởng cho tên này một nụ cười, cuồng ngạo nói, "Ngươi không có cửa."
Tân Nguyên từ trước đến nay đi đứng đều đầy ngạo khí hoàn toàn bị khiêu khích.
Bà mụ phân phó người đem đến mấy cái bàn, giữa thanh lâu ồn ào Lục Thận Hành và Tân Nguyên mỗi người ngồi một bên, đặt một tay lên mặt bàn.
Không quá mấy cái nháy mắt, Tân Nguyên thất bại ê chề, gân xanh trên trán tên này nổi lên, "Lại lần nữa!"
"Tại hạ còn đang mong một đêm xuân với Tiểu Thúy cô nương." Lục Thận Hành chỉnh lý tay áo, "Hôm khác lại đến tìm thiếu gia phụng bồi."
Tân Nguyên thở phì phò, Tiểu Thúy đối với hắn chỉ là thứ tiêu khiển nhất thời, nhưng lần này lại tổn hại đến mặt mũi, hắn không tài nào chịu được.
Lục Thận Hành nhướng mày, cao giọng nói lớn, "Làm sao? Tân đại thiếu gia không chịu được thua cuộc?"
Ánh mắt người vây xem lập tức tập trung đổ dồn lên Tân Nguyên, hàm ý khinh bỉ rõ ràng.
"Ả ta cũng chỉ là một kỹ nữ".
Tân Nguyên phất tay áo bỏ đi.
Lục Thận Hành chậm rì rì mà vào phòng, ánh mắt quét một vòng trên người nữ tử mặc hồng y, hắn phe phẩy cây quạt cười nói, " Tiểu Thúy cô nương, chắc cô cũng nghe được âm thanh bên ngoài rồi, đêm nay cô nương chính là của tại hạ."
Tiểu Thúy nắm chặt khăn tay, cắn môi, trên mặt mang theo nét đau thương.
"Không hổ là hoa khôi, tư sắc của cô nương quả thật là thượng đẳng." Lục Thận Hành nâng cằm nàng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, "Đáng tiếc, ta không thích thứ người khác đã dùng qua."
Tiểu Thúy nhẹ nhàng bắt đầu, "Vậy mời công tử đi cho."
Tiền đều đã đem ra, không làm cái gì chính là có lỗi với bản thân, Lục Thận Hành ngồi trên ghế, "Đêm còn dài, Tiểu Thúy cô nương có nguyện ý đàn một khúc cho tại hạ không?"
Tiểu Thúy lúc này mới nhìn Lục Thận Hành, do dự một lát liền tấu đàn.
Nghe tiếng đàn lay động lòng người, Lục Thận Hành lười biếng mỉm cười, "Tiểu Thúy cô nương, hôm nay cho dù không có ta, thì ngày sau cũng có những người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!