Chương 36: Gừng càng già càng cay

Chử Diệc Phong ngồi trên ghế đầu, Cao Vĩnh Phúc ngồi bên phải anh lập tức đứng dậy, trước mặt ông đặt báo hôm nay và một ít tài liệu, tiêu đề trên trang bìa tờ báo đúng là có liên quan đến Hoa Ưng, ông nói ngắn gọn cho mọi người rõ tính nghiêm trọng và các hậu quả khi hạng mục bị tiết lộ, cuối cùng nói ra có người tiết lộ tài liệu của công ty cho người ngoài biết.

"Tài liệu của công ty luôn được giữ bí mật, chỉ có nhân viên liên quan mới được tiếp xúc, nhưng không được phép thì bất cứ ai cũng không được mang ra ngoài, càng không được để người khác thấy, người ngoài lại càng không thể thấy được, cho nên lần này tài liệu bị lộ ra ngoài thì chỉ có thể do nhân viên bên trong đã để lộ."

Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.

Công ty có nội gián, đây đã là sự thật không thể chối cãi.

Hệ thống bảo vệ của cao ốc Trường Hà rất kín kẽ, bọn họ sẽ không tự đạp đổ danh tiếng của mình, mỗi một công ty ở đây đều có thực lực, bọn họ không cần mạo hiểm đắc tội những công ty này chỉ vì ham món lợi nhỏ, sẽ càng tổn hại danh dự của mình hơn, hơn nữa tài liệu cũng không thể tự chạy ra ngoài được.

"Tôi hy vọng người đó có thể tự đứng ra, nếu để tôi bắt được, đến lúc đó không thể nói mấy câu là xong việc đâu." Cao Vĩnh Phúc nhìn những người đang ngồi.

Người đàn ông trung niên khi cười rộ luôn có vài phần hòa ái của trưởng bối trong ấn tượng của Vương Thành đã được thay bởi một Cao Vĩnh Phúc nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ tàn khốc trước mặt, một khi đề cập đến nguyên tắc, quả nhiên là người sẽ thay đổi, Cao Vĩnh Phúc có thể trở thành trợ lý của Chử Diệc Phong, địa vị hơn cả mấy người Lý Dụ, quả nhiên không thể là người bình thường được.

Ông nói hết lời, tất nhiên là không có ai đứng ra thừa nhận.

Cao Vĩnh Phúc cũng không ngạc nhiên, chỉ vì một câu nói của ông mà đã sợ hãi đứng ra, vậy thì tâm lý quá kém, không thể nào làm chuyện này được.

"Tôi biết trong lòng vài người không thèm để tâm, cho là mình tìm được núi dựa lớn liền không để Hoa Ưng vào mắt, nhưng ở đây, tôi sẽ nói cho mà biết, người đó sẽ ngã từ đám mây xuống vũng bùn nhanh thôi, không còn cơ hội đứng lên nữa." Cao Vĩnh Phúc nhìn mọi người, vẫn không có người đứng ra như trước, ông lại hỏi: "Tài liệu của công ty do ai phụ trách?"

"Là tôi." Lý Dụ đứng ra.

"Trừ cô còn ai tiếp xúc phần tư liệu này nữa?"

"Còn Vương Thành, tôi đã đưa cho cậu ta vào thứ hai."

Vương Thành nghe được tên mình lập tức đứng lên, "Đúng là chị Lý đã đưa cho tôi vào thứ hai, lúc đó là buổi chiều, tôi không xem hết nên sau khi tan làm đã khóa lại trong tủ treo quần áo, chìa khóa được tôi mang về nhà, sáng hôm sau xem xong, anh Chương đã đến lấy phần tài liệu kia, tôi liền đưa cho anh ta." Cậu không hiểu lắm, tài liệu kia không phải là bán thành phẩm sao, hơn nữa đã bị bọn họ vứt bỏ rồi, truyền ra ngoài sẽ nghiêm trọng lắm sao?

Cậu có chút mơ hồ.

"Nói vậy từ đầu đến cuối người tiếp xúc tài liệu chỉ có ba cô cậu." Cao Vĩnh Phúc nhíu mày.

Vẻ mặt mọi người lập tức cổ quái.

Vương Thành bỗng giơ tay, "Tôi có chuyện muốn nói."

Mọi người đều nhìn cậu, ngay cả Chử Diệc Phong cũng nhìn sang.

"Có chuyện gì?"

"Ông chủ cũng đã xem tài liệu đó." Vương Thành chỉ Chử Diệc Phong, dưới ánh mắt thâm trầm chăm chú của người nọ, ngón tay cong xuống, khí thế yếu đi, "... Nhưng chắc chắn không thể là ông chủ được."

Cao Vĩnh Phúc: "..."

"Tôi thấy là anh muốn dời sự chú ý của mọi người, để che giấu ý đồ thực sự của mình thì có." Đường Ti Ti ngồi trong góc bỗng xì nhẹ, mang theo châm chọc, lời nói có ý ám chỉ đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Cô nói gì vậy?" Vương Thành nhướng mày.

"Tôi nói cái gì anh không biết sao, chị Lý và anh Chương đều là nguyên lão trong công ty, bọn họ cố gắng thế nào ai mà không biết, tất nhiên bọn họ không thể bán đứng công ty được, chỉ còn mình anh, một thằng nghèo rớt từ nông thôn mới đến công ty chưa được một tháng, ai biết liệu anh có vì tiền mà làm chuyện gì hay không." Lời của Đường Ti Ti vừa lấy lòng Lý Dụ và Chương Nhất Hằng, lại ám chỉ có thể Vương Thành chính là tên nội gián, một mũi tên trúng hai con chim, đúng là khó được lúc thông minh.

"Cô muốn nói người mang tài liệu ra ngoài là tôi sao?" Vương Thành thấy buồn cười, theo lời của cô ta, xuất thân kém lại thành một lý do để thành nội gián.

"Có phải anh làm hay không, trong lòng anh biết rõ." Đường Ti Ti cười lạnh, "Anh không thừa nhận cũng không sao, đợi đến khi boss lấy chứng cứ ra, xem anh chống chế thế nào."

"Sao cô biết ông chủ có chứng cứ?" Vương Thành bỗng kinh ngạc, cậu tuyệt đối không tin ông chủ sẽ nói chuyện này cho cô ta, vậy cô ta dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?

"Tôi, tôi đoán thôi." Sắc mặt Đường Ti Ti chợt đổi, ưỡn ngực lớn tiếng nói, "Boss lợi hại như vậy, chắc chắn đã điều tra trước rồi."

"Sao tôi thấy cô như đang chột dạ vậy." Vương Thành vuốt cằm nói thẳng, vì tiền sao? Sao cậu lại cảm thấy Đường Ti Ti có khả năng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!