Bầu không khí trong phòng cực kỳ đông cứng, vốn dĩ ngôi nhà đã nhỏ, hai người ở chung một chỗ khó tránh khỏi không thoải mái, một đêm này sao còn có thể ở chung một chỗ được nữa chứ?
Tự Ngọc im lặng một lúc lâu, trong lòng càng thêm rầu rĩ, rốt cuộc chịu không nổi nữa bèn bực bội chạy ra khỏi phòng.
Lưu thẩm thấy sắc mặt Tự Ngọc lạnh lùng chạy ra khỏi phòng, tự nhiên cũng biết được hai người đã ầm ĩ chướng mắt lẫn nhau, bà nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy chuyện ban ngày không phải việc nhỏ, vẫn nên đến nói với Thẩm tướng công để phòng bị.
Bà vội vàng đi vào sân, tới cửa phòng bèn nhìn thoáng vào phòng, thấy người ở chính giữa mặt không biểu cảm ngồi bên trong bèn rảo bước tiến vào khách khí nói:
"Thẩm tướng công, phu thê hai người cãi nhau rồi à?"
Thẩm Tu Chỉ nhìn về phía Lưu thẩm:
"Chúng ta không phải phu thê."
Lưu thẩm nghe vậy sao còn có thể không hiểu được hắn đang nổi nóng, lập tức mang theo bộ dáng người từng trải mở miệng khuyên nhủ: "Phu thê hai người ở chung một chỗ cả ngày sao có lúc không cãi nhau được, nha đầu Tự Ngọc này cũng không phức tạp giống bề ngoài, lòng dạ nàng chân thật, trong lòng cũng không ngoằn ngoèo như vậy, mỗi ngày đều một lòng một dạ muốn tẩm bổ cho ngươi, trước đó vài ngày còn cân nhắc đào nhân sâm ngàn năm cho ngươi, nhưng bị ta dụ dỗ, nhân sâm ngàn năm đâu có dễ đào như vậy, Thẩm tướng công ngươi nói có phải hay không?
"Thẩm Tu Chỉ nghe vậy không nói một lời, sau một lúc lâu mới ẩn ý nói:"Ai biết nàng có phải thật tình muốn tẩm bổ cho ta hay không?" Nói xong dường như có chút tức giận, giơ tay che miệng bắt đầu ho khù khụ.
Lưu thẩm đương nhiên cũng biết công tự xuất thân từ nhà cao cửa lớn này tính tính khó tránh khỏi sẽ khó đôi chút, hiện giờ hai người cãi nhau, trong chốc lát không thể làm dịu lại, tức giận mấy ngày, ầm ĩ giận dỗi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hiện tại không thể kéo dài thêm được nữa, bà âm thầm cân nhắc một phen, đi thẳng vào vấn đề nói:
"Thẩm tướng công, ngươi còn nhớ rõ tên giàu mới nổi lần trước bị ngươi đánh ra ngoài không, ta nghe nói hôm nay hắn ta ban ngày ban mặt lại đi theo Tự Ngọc đó, ngươi cần phải để ý trông chừng chút, đó chính là cái loại hư hỏng đấy!"
Thẩm Tu Chỉ rũ mi xuống, thờ ơ:
"Ta thấy dáng vẻ hôm nay của nàng thật ra cũng rất thích người kia, ta trông chừng chẳng phải sẽ ngáng đường nàng sao."
Lưu thẩm nghe vậy đương nhiên hiểu đây là lời nói lúc tức giận, nhưng hiện tại đâu phải là lúc để tức giận, bà vội vàng nói: "Thẩm tướng công, ngươi không hiểu cái tên Giả Trường Quý kia thôi, hắn ta là tên du côn vô lại có tiếng ở chỗ này của chúng ta, trước đó chỗ này của chúng ta có một tiểu cô nương tướng mạo thanh tú, lớn lên kia kêu một cái xinh đẹp, lại không ngờ tên vô lại này nửa đêm lại tiến vào khuê phòng vấy bẩn người ta.
Sau đó còn không chịu nhận, nhất quyết nói cô nương kia thông đồng lén lút với hắn ta, cái thôn này chỉ lớn bằng chừng này, chuyện này còn không phải ai cũng biết hay sao, nha đầu đó dùng dây thừng treo cổ mình, cả nhà họ đến bây giờ cũng không biết tìm ai nói rõ lí lẽ!
Tự Ngọc hiển nhiên đã bị theo dõi, nếu lần này lại giở lại trò cũ thì có lẽ chuyện lớn không hay rồi!"
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy mi mắt vẫn rũ xuống như cũ, trên mặt không có chút cảm xúc nào, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
Trời sắp hoàng hôn, sắc trời càng thêm tối đen, gió lạnh ngày mùa thu cực kỳ hiu quạnh, trong thôn càng thêm rét lạnh, lá rụng điêu tàn, chim bay mất dấu, bên ngoài gần như đã không còn người, tất cả đều ở trong nhà chuẩn bị cơm canh.
Từng nhà từng hộ khói bếp lượn lờ bốc lên, mọi nhà cười đùa vui thích, trẻ con trong phòng trốn tránh đùa giỡn rất náo nhiệt ấm áp, ngược lại càng tôn lên sự quạnh quẽ hoang vắng chỗ này của nàng.
Tự Ngọc khe khẽ rũ mi xuống, nàng tình nguyện ngồi xổm ở cửa miếu hoang làm sư tử đá trông cửa cả đời môn cũng không muốn ở thế gian, đã không còn đám yêu quái, nàng trông giống như một dị loại, vĩnh viễn không thể hòa hợp, giống như nàng làm gì cũng sai.
Miếng thịt nàng cực cực khổ khổ nuôi dưỡng cũng không thích nàng, vừa hung vừa không nghe lời…
Nàng rũ đầu chậm rì rì đi một mình đến chỗ hoang vắng, dự định vào trong núi đào cái hố đất tạm chấp vá làm ổ một đêm, phía sau đột nhiên có người đuổi theo:
"Muội muội đang đi đâu đó?"
Tự Ngọc quay đầu nhìn lại, là một phụ nhân, trên đầu cài trâm hoa đỏ thẫm, da mặt trắng nõn nà, hai mắt kia thật sự rất đẹp, óng ánh làn thu thủy, đôi mắt hàm chứa đa tình, liếc mắt qua đã cảm thấy gần gũi.
Tự Ngọc vừa thấy thế càng thêm phiền muộn, đây là gương mặt tiểu bạch hoa mà nàng luôn thương nhớ, hễ gặp sẽ sinh lòng yêu thích.
Phương quả phụ ở bên ngoài đợi thật lâu, thấy nàng chạy ra như vậy sao còn không biết hai người đã cãi om lên, nhất thời cười mắt sáng người đi lên, duỗi tay ôm lấy cánh tay nàng:
"Muội muội đã cãi nhau với Thẩm tướng công sao, ta vừa đi ngang qua nghe các ngươi cãi dữ dội luôn đó?"
Tự Ngọc nhìn gương mặt tiểu bạch hoa kia có chút bị mê hoặc, nhìn nàng ta chăm chú gật gật đầu, phụ họa nói:
"Đúng thế, hôm nay hắn cực kỳ hung dữ, ta chịu không nổi bèn chạy ra đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!