Chương 37: (Vô Đề)

Tự Ngọc nhanh chóng tắm rửa xong, đứng dậy thay xiêm y mà Lưu thẩm đưa cho, áo vải thô vẫn không lấn át được dáng người thướt tha của nàng, lại nhanh chóng trộm nhét túi gấm mà hắn nhớ thương đã lâu trở lại ngực, lại xách bồn tắm đi ra ngoài đổ nước.

Phía sau, Thẩm Tu Chỉ không còn lời nào để nói, gắt gao mím môi không nói một lời trông rất là nghiêm khắc.

Bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách, căn nhà này vốn đã cũ nát, lại ở dưới chân núi, ban đêm gió núi lạnh lẽo, giờ còn mưa rơi nên đương nhiên không thể chống lạnh được bằng gạch ngói.

Tự Ngọc leo lên giường lò, đè mấy cục đá lên cửa sổ cạnh giường mới tránh cho nước mưa thấm vào, trong phòng đang đốt đèn dầu, ít nhiều xua tan đi cái lạnh, bên ngoài tiếng mưa rơi như từng viên châu ngọc rơi trên mái ngói thượng, càng tôn lên không khí cực kỳ an tĩnh thoải mái trong phòng.

Thẩm Tu Chỉ vốn đã suy yếu, lại không nhúc nhích đứng ở đó một lúc lâu nên sớm đã cạn kiệt sức lực, trong lúc nhất thời mê man, dựa vào trên giường lò lúc tỉnh lúc mê, tình hình rất không ổn định.

Tự Ngọc bận việc cả ngày cũng có chút mệt mỏi, lên giường lò xốc chăn lên nằm bên cạnh hắn, thấy thân mình hắn ấm như cái bếp lò bèn càng sấn lại gần hơn.

Thẩm Tu Chỉ cảm giác được ấm áp, vô thức duỗi tay ôm lấy, ôm nàng vào ngực như đang ôm một cái lò sưởi.

Thoải mái như thế khiến Tự Ngọc hơi muốn biến về nguyên hình làm ổ bên cạnh hắn, nhưng lại sợ bị phát hiện, chỉ đành duỗi tay ôm eo thon của hắn, cọ cọ mấy cái trong lồ. ng ngực hắn mới an phận ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau Thẩm Tu Chỉ sáng sớm đã tỉnh lại, cơn sốt đó mới xem như đã triệt để hết, hắn chậm rãi mở mắt ra, vẫn còn vô lực sau khi bị bệnh, một lúc sau mới phát giác phía sau có thứ gì đó mềm như bông dựa vào hắn, toàn bộ ổ chăn cực kỳ ấm áp.

Hắn duỗi tay xốc chăn lên, thấy một cánh tay trắng thon đang quấn trên eo, có một ít thịt mum múp, tuyết trắng thon dài, giống một khối mỡ dê noãn ngọc, phiếm lên ánh sáng ôn nhuận.

Hắn lập tức đứng dậy, lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà trong đầu choáng váng, ngã xuống trên một mảnh mềm ấm kia.

Ngực Tự Ngọc bị ép tới cứng lại, lập tức bị đè tới tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, hỏi:

"Đạo trưởng, ngươi làm sao vậy?"

Thẩm Tu Chỉ nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ lao lực mới từ trên người nàng ngồi dậy:

"Sao ngươi lại như vậy…!" Hắn nhất thời quá đỗi giận dỗi, lại bởi vì bản thân đè trên người nàng nên thoáng chốc không biết nên nói như thế nào, chỉ phải lạnh lùng nói:

"Chúng ta nam nữ khác biệt, sao có thể cùng chung chăn gối được chứ!"

Mới sáng sớm Tự Ngọc đã bị hắn hung hăng một phen nên rất không vui:

"Ôm nhau cùng sưởi ấm, hôm qua ngươi còn dựa vào ta nữa này, sao sáng thức dậy lại thay đổi rồi, quả nhiên nam nhân làm cái gì trên giường cũng đều không thể tin, trở mặt còn nhanh hơn lật sách."

Gân xanh bên thái dương Thẩm Tu Chỉ ẩn hiện, gần như nghiến răng nói:

"Chúng ta nam nữ khác biệt, cần phải tách ra ngủ."

Tự Ngọc thấy hắn phảng phất như sắp tức đến hôn mê rồi, vội vàng mở miệng an ủi:

"Được được được, tách ra ngủ thì tách ra ngủ, buổi tối ngươi lạnh cũng đừng tới quấn lấy ta đó ~"

Tự Ngọc nói hơi có chút tiếc nuối, hôm qua lần đầu tiên nàng được người ta ôm vào ngực ngủ, ngày xưa ngồi canh ở cửa chịu gió táp mưa sa quả thật không thể bì nổi, nhất thời đôi mắt nhìn hắn có chút trông mong, biểu cảm rất chưa đã thèm.

Cảm xúc trong mắt Thẩm Tu Chỉ khó lường, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng có chút ăn không tiêu, hắn chậm rãi dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, trên khuôn mặt tái nhợt suy yếu ẩn ẩn lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Nơi này cách trên trấn rất xa, căn bản không có đại phu đi qua, mà Thẩm Tu Chỉ lại không xuống đất được, trong nhất thời không cách nào điều trị, chỉ có thể kéo dài.

Tự Ngọc bận trước bận sau chăm sóc hắn, thỉnh thoảng sẽ vào trong núi bắt gà, ra sông vớt cá, nơi có người ở đương nhiên người trong thôn cũng sẽ biết tướng công nhà nàng ngã bệnh, hơn nữa nhìn bộ dáng triền miên trên giường bệnh như thể sắp ra đi tới nơi.

Tự Ngọc nhìn Thẩm Tu Chỉ húp canh cá, duỗi tay nhận lấy cái chén trong tay hắn, nhìn sắc mặt hắn hơi chuyển biến tốt lên, trong lòng hơi có chút vui vẻ: Ăn no chưa?

Thẩm Tu Chỉ thấy nàng đã nhiều ngày bận trong bận ngoài, lúc nào cũng gấp gáp muốn tẩm bổ cơ thể hắn, rốt cuộc cũng không còn xa cách lạnh băng nữa:

"No rồi, ngươi cũng ăn đi."

"Hiện giờ ta còn chưa đói bụng, chốc nữa sẽ ăn." Tự Ngọc bỏ chén trong tay lại trên bàn, lại bước nhanh chạy đến bên cạnh hắn ngồi xuống:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!