Nàng nhìn chằm chằm cánh môi hắn một lúc lâu, có chút nhìn không nổi nữa bèn nhịn không được cẩn thận thò lại gần, muốn thay hắn chà lau vết máu nơi khóe môi.
Nhưng vừa mới tới gần, hắn hình như đã phát hiện trừng mắt nhìn về phía nàng, trong mắt toàn là ý lạnh thấu xương, khiến trái tim đá của nàng không tự giác được run lên.
"Ngươi… Khóe miệng ngươi đổ máu, ta lau giúp ngươi nha."
Thẩm Tu Chỉ nhắm mắt lại một lần nữa, giọng điệu cực kỳ hwof hững: Không cần.
Một mảnh thiện tâm của Tự Ngọc bị trở thành lòng lang dạ thú, chỉ phải yên lặng lui trở về, cầm nhánh cây trong tay khuấy khuấy đống lửa có chút tổn thương.
Qua hồi lâu, Thẩm Tu Chỉ bỗng nhiên mở miệng hỏi:
"Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?"
Tự Ngọc nghe vậy tròng mắt khẽ xoay chuyển, đương nhiên là trả lời không ra, vừa rồi nàng chỉ lo trốn, sao có thể biết đây là nơi nào được chứ?
Thẩm Tu Chỉ đợi hồi lâu cũng không thấy trả lời, chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía nàng, cũng không mở miệng hỏi lại, chỉ không nói một lời lẳng lặng chờ đợi.
Tự Ngọc mơ hồ nhận thấy được hắn có chút không vui bèn mở miệng thành thật trả lời:
"Ta cũng không biết đây là nơi nào, ta cõng ngươi đi cả ngày mới tìm được ngôi miếu hoang này."
Đi cả ngày, sức chịu đựng thật ra rất lớn…
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy vẫn im lặng không nói mà nhìn nàng như cũ, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ có điều gân xanh trên thái dương trong lúc lơ đãng nhảy lên một chút, trên mặt gió êm sóng lặng khiến người khác không nhìn ra manh mối.
Hai người không giao lưu cả một đêm, vào thời điểm này Tự Ngọc đương nhiên phải trông người, thế là bèn trợn trừng mắt khô ngồi canh giữ hắn cả đêm.
Mà Thẩm Tu Chỉ đả tọa điều tức một đêm, miệng vết thương chảy máu trên người hắn đã ngừng, khí sắc cũng tốt lên đôi chút, chỉ có điều bị nội thương nghiêm trọng, cơ thể vẫn suy yếu đến cực điểm.
Tự Ngọc thấy hắn mở mắt ra vội vàng tiến đến trước mặt hắn, cực kỳ gấp gáp liên tục hỏi:
"Ngươi cảm thấy thế nào rồi, có tốt lên chút nào không, hiện tại có phải ta có thể ăn ngươi rồi không?"
Mày Thẩm Tu Chỉ hơi hơi nhảy dựng, tay đặt trên đầu gối không tự giác nắm chặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông ra như thể đang cực kỳ nhẫn nại.
Qua một lúc lâu, hắn thả lỏng bớt, khóe môi hơi giương lên, giọng nói còn nhẹ nhàng chậm chạp hơn so với tối hôm qua:
"Xin lỗi, ta còn rất khó chịu, sức lực toàn thân đều không dùng được."
Tự Ngọc thấy vẻ mặt hắn tội lỗi cũng có chút ngượng ngùng, bản thân dẫu sao cũng muốn ăn hắn, không ngờ hắn còn có lễ có tiết như vậy, quả nhiên là người đã tìm chết mấy chục lần, tính tình hào phóng nói chuyện lại dễ nghe, rốt cuộc cũng có thể diện hơn so với bản thân đôi chút.
Tự Ngọc nghĩ thế cũng thu liễm lại ít nhiều, cực kỳ khách khí nói:
"Không có việc gì không có việc gì, ta có thể chờ, chờ ngươi chừng nào thoải mái hơn hẵng bắt đầu vậy." Nói đoạn, nàng ngoan ngoãn lui về vị trí cũ, ngồi xổm tại chỗ mắt trông mong mà nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần thèm nhỏ dãi.
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy hơi hơi rũ xuống mắt, hàng mi dài che lấp biểu cảm trong mắt, nhìn cực kỳ vô hại, như thể không hề nhận thấy tầm mắt nóng rực của Tự Ngọc.
Lặng im một lát, hắn duỗi tay che miệng ho nhẹ, giọng nói thanh lộ ra vài phần ôn hòa hiếm hoi:
"Chúng ta đã gặp qua nhiều lần như vậy, ta còn chưa từng biết tên của ngươi là gì?"
Tự Ngọc nghe vậy hoảng hốt, nội dung nàng nghe Như Hoa tự hỏi tự trả lời cùng các tiểu sinh trước miếu hơn phân nửa là phương danh của cô nương là gì, lại không ngờ hôm nay cũng có thể nghe được người khác hỏi phương danh của nàng, nàng nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng gần gũi, học diễn xuất của Như Hoa nghiêm túc trả lời:
"Bổn gia của nô gia là đá, danh là Thạch Tự Ngọc, tuổi vừa đôi tám, hiện chưa có hôn ước…"
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy hơi khựng lại, thu hồi tầm mắt giọng điệu còn xem như ôn hòa,
"Tại hạ tên là Thẩm Tu Chỉ, tự…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!