Đợi ta hoàn hồn lại, hắn đã biến mất khỏi đình từ lúc nào.
Ta thất hồn lạc phách quay về phòng.
Ngẩng đầu lên, suýt chút nữa hét thành tiếng.
Diêm Vương đang ngồi thảnh thơi trước bàn, gác chân, dáng vẻ như đang chán đến phát rồ.
"Ngài sao lại đến đây?"
Ta vội vàng đóng cửa lại, chạy tới.
"Vừa nãy ngài nhập vào mộng ta đúng không?"
Diêm Vương ngẩn ra: Không có đâu.
A, vậy lúc nãy thật sự chỉ là một giấc mơ?
Ta mệt rã rời ngồi phịch xuống ghế, mắt díp lại:
"Vậy ngài tìm ta có việc gì à?"
Diêm Vương huơ huơ tay:
"Đến chúc mừng ngươi."
Ta chớp mắt, gượng ngồi thẳng lại: Chúc mừng gì cơ?
Hồng Trần Vô Định
"Chúc mừng ngươi, Phạm Trần An đã xóa bỏ ý định muốn chết. Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành trước thời hạn rồi."
Cái gì?
Mà rõ ràng ta có làm gì đâu nhỉ?
Nghĩ ngợi một hồi, trong lòng lại có chút chột dạ, ta dè dặt liếc Diêm Vương:
"Không lẽ ngài đến để đưa ta đi?"
Diêm Vương lắc đầu:
"Ngươi còn mười ngày. Đến hạn, hồn phách tự khắc sẽ rời thân. Ta cần gì phải hối?"
"Chỉ là tiện nhắc nhở ngươi: nếu còn thời gian, tốt nhất hãy đi tìm phần hồn bị thất lạc."
"Nếu không, dù ta có phá lệ cho ngươi đầu thai, kiếp sau của ngươi cũng chỉ là một kẻ thiếu hồn thiếu vía, biến thành kẻ ngốc đấy."
Ta sững người: Đi đâu mà tìm được?
Diêm Vương nhún vai:
"Ta sao biết được? Ta còn chẳng biết ngươi rơi mất hồn ở đâu."
Mà ta cũng đâu có biết đâu.
Chẳng lẽ là lúc ngã xuống vực?
Có lẽ ta phải nghĩ cách đến đó tìm xem sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!