Ta lau nước mắt, đứng dậy rời đi.
Ma ma lại thở dài một tiếng, bắt đầu nhặt rau.
Nhưng chỉ một lát sau, tay bà khựng lại:
"Không đúng, lúc tiểu thư xảy ra chuyện, Hỉ Nhi còn chưa được vào phủ mà? Nó khóc cái gì vậy?"
…
Khi ta đến viện của Phạm Trần An, hắn đang chơi cờ.
Chơi một mình.
Gần đây hắn đã lấy lại được tinh thần, trông cũng không còn ảm đạm c.h.ế. t chóc như trước.
Ta bước tới: Công tử gọi nô tỳ?
Phạm Trần An hạ một quân cờ, ngẩng đầu nhìn ta.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn hỏi:
"Lần trước ngươi nói, lúc cận kề cái c.h.ế. t đã đến địa phủ?"
Ta khẽ sững người, rồi gật đầu.
Hắn thoáng nhíu mày:
"Vậy sao ta không gặp được?"
Ta hoảng hốt:
"Công tử lại định làm gì nữa vậy?!"
Phạm Trần An lắc đầu: Không có gì.
Ta: …
Hồng Trần Vô Định
Không có gì cái nỗi gì! Ta nghe đã thấy chuyện lớn rồi đấy!
Im lặng một lúc, ta nghe hắn khẽ hỏi:
"Lần trước ngươi nói gặp được Tô tiểu thư, ngoài việc nàng không muốn gặp ta… nàng còn nói gì nữa không?"
Hắn hỏi mà cúi gằm đầu, ta chẳng thấy rõ biểu cảm.
Nhưng không hiểu sao ta lại thấy hắn có vẻ cô đơn.
Nhưng ta đâu rảnh để mềm lòng. Hắn đã hỏi, ta dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Ta bước đến, giọng đầy xúc động:
"Tiểu thư nói nàng… rất nghèo!"
…
Chuyện đốt giấy tiền cho tiểu thư, được công tử giao cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!