Chương 4: (Vô Đề)

Không biết Phạm Trần An có nghe lọt hay không, chỉ thấy hắn như đang suy nghĩ điều gì đó, ngẩn người xuất thần.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ nhếch môi: 

"Biết rồi, lui ra đi."

Hắn đứng dậy, tùy tiện khoác lấy một chiếc áo.

Gọi A Dung vào đây.

"Công tử định đi đâu vậy?"

"Thư phòng, xem chút sách."

Từ Đông viện bước ra, ta ngoái đầu nhìn lại gian phòng của Phạm Trần An.

Thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có tâm tình đọc sách rồi, chắc tạm thời không muốn c.h.ế. t nữa đâu nhỉ?

Quả nhiên, mấy ngày sau đó, Phạm Trần An dường như đã quay lại trạng thái bình thường như trước.

Người trong phủ ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này ta mới rảnh rang để quan sát lại phủ đệ, mái nhà xưa đã lâu không trở lại.

Nghe nói phụ thân ta năm ngoái đã từ quan, chuyển đến biệt viện ở Giang Nam sống.

Phủ lớn này giao lại cho Phạm Trần An quản lý.

Hắn quả thật đã được phụ thân xem như con ruột.

Nhưng quản gia nói, lão gia đang ở Giang Nam một mình…

Vậy còn mẫu thân của Phạm Trần An thì sao?

Năm xưa vì muốn kéo gần khoảng cách với Phạm Trần An, ta từng giới thiệu mẫu thân hắn vào phủ làm việc.

Phụ thân ta lần đầu nhìn thấy bà liền nhận ra ngay, đó chính là thanh mai trúc mã năm xưa ông từng thầm thương trộm nhớ.

Nhà bên ấy vì sa sút nên phải rời khỏi kinh thành.

Phụ thân ta cũng đã âm thầm đi tìm một thời gian dài mà không có tin tức.

Ai ngờ, lại gặp lại trong hoàn cảnh trớ trêu như thế.

Nhà ta tình cảnh rối rắm, thật đủ để viết thành một vở hí kịch.

Trong lòng sinh nghi, ta lén lút đi dò hỏi.

Không ngờ câu trả lời lại khiến ta kinh ngạc.

Ma ma trong phủ nói, Phạm Trần An đã đưa mẫu thân mình về quê rồi.

Ta ngẩn người.

Không đúng, chẳng phải Phạm Trần An xưa nay hiếu thảo lắm sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!