Chương 3: (Vô Đề)

Ta kinh hãi đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn thật sự muốn c.h.ế. t đến vậy sao?

Ánh mắt ta đảo qua, rồi mạnh tay gỡ phăng dải màn từ trong tay hắn.

"Công tử, ngài tuyệt đối không thể chết!"

Ngay lúc Phạm Trần An định mở miệng, ta liền nói:

"Mấy hôm trước nô tỳ không may rơi xuống nước, trong cơn mê man, hình như hồn phách ta đã đi qua hoàng tuyền, tận mắt nhìn thấy địa phủ."

Động tác của hắn khựng lại.

Ngẩng đầu nhìn ta.

Ánh mắt không chút ánh sáng, chân mày hơi nhíu: Ngươi nói gì?

Đã bịa thì bịa cho tới, càng hoang đường càng tốt.

Ta cắn răng, nghiêm giọng:

"Nô tỳ nhìn thấy mười tám tầng địa ngục, những kẻ coi thường sinh mệnh, tự ý tìm đến cái chết, sau khi c.h.ế. t sẽ bị đày xuống tầng sâu nhất đó!"

Phạm Trần An không có phản ứng gì.

"Ngươi nói xong chưa?" Giọng hắn khàn khàn mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, cả người như đang đắm chìm trong hơi thở của cái chết.

"Nói xong rồi thì lui ra đi."

Hắn buông tay khỏi màn, nằm yên trên giường.

Giống hệt như một xác chết.

Ta chẳng nghi ngờ gì, chỉ cần ta bước đi, hắn sẽ lại tìm cách chết.

Ta đặt bát thuốc qua một bên:

"Công tử, thuốc vẫn chưa uống mà."

Phạm Trần An vẫn không đáp lời.

Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi ngồi xuống bên giường khóc thút thít.

Hắn bị ta làm phiền đến phát bực, quay đầu lại nhìn.

"Nếu công tử không uống thuốc, quản gia sẽ trách phạt nô tỳ mất."

Sắc mặt hắn càng sa sầm, nhưng rồi cũng vươn tay cầm lấy thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hồng Trần Vô Định

Ta liếc mắt trộm quan sát hắn, trong lòng thầm thở phào:

Quả nhiên vẫn như xưa, ngoài miệng thì cứng, nhưng trong lòng lại mềm.

5

Năm ấy vì muốn thắng cược với Lâm Tố Tố, ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!