Chương 2: (Vô Đề)

4

Phạm Trần An đốt cho ta không ít tiền, cuộc sống của ta dưới địa phủ quả thực khá hơn rất nhiều.

Hôm ấy ta đang thảnh thơi dạo quanh thì bất ngờ bị Ngưu Đầu Mã Diện kẹp hai bên, lôi thẳng đến đại điện của Diêm Vương.

Ta sững sờ:

"Gì vậy? Dạo này ta có làm gì sai đâu mà!"

Diêm Vương hình như chẳng muốn nhìn mặt ta, không thèm ngẩng đầu, chỉ phẩy tay.

Phán quan bên cạnh chạy tới, đưa cho ta kính thông giới.

Ta mơ hồ nhận lấy, vừa nhìn kỹ liền sửng sốt.

!

Phạm Trần An đang thắt cổ tự vẫn?!

Ngay sau đó, tiểu đồng xông vào ôm lấy chân hắn mà gào khóc thảm thiết.

Một đám người luống cuống chạy tới, cuối cùng cũng cứu được hắn.

Ta lắp bắp: Cái… cái này là…?

Phán quan nói: Ba ngày trước.

Hắn lại phất tay: Đây là hôm qua.

Ta nhìn xuống, trong kính, Phạm Trần An nhảy xuống sông.

Người đã nhảy rồi, may mắn được dân chài gần đó vớt lên, tiểu đồng chạy tới, tiếp tục gào khóc rồi đưa hắn về.

Phán quan lại phẩy tay: Đây là hôm nay.

Trong kính, Phạm Trần An đang cầm một chén rượu.

Ánh mắt ngẩn ngơ nhìn vào rượu trong chén.

Ta giật mình:

"Không phải trong rượu có độc đấy chứ?"

Lần này Diêm Vương rốt cuộc cũng mở miệng, giọng mệt mỏi rã rời.

"Ngươi cũng thông minh đấy."

Ta kinh hãi:

"Hắn tại sao lại muốn chết?"

Diêm Vương ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt mang theo muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Vì ngươi.

Ta: …

"Phạm Trần An kể từ khi mộng thấy ngươi, chỉ trong mấy ngày đã âm thầm sắp xếp hậu sự. Mấy hôm nay, bóng dáng hắn cứ lấp ló trước cửa điện Diêm Vương, dọa ta muốn chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!