Chương 11: (Vô Đề)

Ta lại nhớ đến lời của Phạm Trần An trong ngục.

Hắn nói món đồ ấy

"có thể có ích với ta"…

Hắn là nói với ta, nói với Tô Cẩm Sắt.

Hắn sớm đã biết ta là ai. 

Cũng biết ta đến đây là vì điều gì.

Ta không muốn hắn chết, hắn liền không c.h.ế. t nữa.

Hắn rất thông minh.

Mà chính người thông minh ấy giờ lại đang bị giam cầm trong ngục tối.

Diêm Vương đưa tay điểm nhẹ lên người giấy, miệng lẩm nhẩm pháp chú.

Khi hắn mở mắt, người giấy bỗng tự bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro bụi, không để lại dấu vết nào.

Một luồng kim quang từ trong người giấy vọt ra, chớp mắt đã nhập vào giữa chân mày ta.

Tâm trí ta chấn động, một cơn đau âm ỉ xoẹt qua trong đầu.

Lúc mở mắt lần nữa, ta nhìn thấy Hỉ Nhi đang nằm dưới đất.

Khi nàng ấy tỉnh lại, chắc chắn sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra gần đây.

Còn ta, đứng bên cạnh Diêm Vương, trầm mặc không nói.

Diêm Vương cười tươi: 

"Cẩm Sắt à, chuyến này ngươi quả thật lời to rồi. Hồn phách đã tìm đủ rồi."

Ta cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, lại ngẩng đầu hỏi hắn:

"Vậy, ta có thể đi đầu thai được chưa?"

Được rồi. Hắn gật đầu.

Ta lại lắc đầu:

"Thế nhưng, việc đầu thai là do ta đã tìm đủ hồn phách, là điều ta xứng đáng nhận được."

"Còn chuyện ta giúp ngài khiến Phạm Trần An từ bỏ ý định muốn chết, đó là ta giúp ngài, phải tính riêng."

"Cho nên ta muốn đưa ra một yêu cầu nữa."

Hồng Trần Vô Định

Diêm Vương nhíu mày, giật giật thái dương: Yêu cầu gì nữa đây?

Ta mỉm cười, bình tĩnh nói:

"Ta tạm thời không muốn đầu thai. Ta muốn chờ một người."

15

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!